"Ứm… Ứm…Ứm… Ứm… Ưm… Ư Ư… ư ư ư…." Nàng mơ mơ màng màng cảm thụ bên ngoài nơi tư mật bị dị vật nóng ướt nhám xù xì đầy gai thịt nhẹ nhàng hôn mυ'ŧ vô cùng thoải mái, âm thanh rêи ɾỉ ư ử dần dần bình ổn điều nhịp.
Đại Vương nhìn gương mặt xinh đẹp bắt đầu chuyển sắc trở nên trắng hồng trơn mướt của nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cúi đầu mυ'ŧ hôn đẩy đưa chiếc lưỡi dài ra vào đôi môi xinh xắn đỏ mọng ướŧ áŧ thơm ngọt. Hắn quỳ ngồi lưng thẳng đứng, đặt nàng mở rộng hai chân ngồi đối mặt, tay trái nắn bóp qua lại đồi núi căng tròn co giãn mềm mại, bàn tay phải vòng qua lưng nâng lên bờ mông nhỏ.
Nơi tư mật của nàng hoàn toàn ngồi dán lên môi lưỡi của Nhị Vương đang nằm ngửa mặt bên dưới, tham lam liếʍ mυ'ŧ hưởng thụ mật dịch thơm nồng chảy ra từ lỗ nhỏ.
Đại Vương yêu thương âu yếm xoa nắn thân thể bé nhỏ trong l*иg ngực.
"Tỉnh rồi sao vật nhỏ? Thư huyệt của nàng đang rất nóng có phải không? Rất muốn có thứ gì đó lấp đầy sao?"
"Ư Ư Ư…." Mơ hồ mở mắt, bắt gặp gương mặt sắc nét tuấn lãng của Đại Vương áp sát má nàng cọ cọ cọ.
Quả thật lỗ nhỏ bên trong của nàng rất nóng rất nóng lại vô cùng ướŧ áŧ nhớp nháp, như muốn có thứ gì đó chen vào lấp đầy giúp nàng xoa dịu cơn ngứa ngáy dần dần lan rộng khắp nộn huyệt.
Nơi tư mật được gặm cắn liếʍ láp ấm nóng vô cùng thư sướиɠ tê dại.
"Ưm ưm ưm…. Ứm… ưm ưm ưm…" Thân thể bị dục hỏa đốt cháy, nàng đung đưa mông nhỏ, cố ý trầm xuống thân thể để miệng huyệt được Nhi Vương mυ'ŧ liếʍ yêu thương.
Mật dịch róc rách róc rách tuôn ra, nàng nhắm mắt rùng mình sảng khoái, miệng nhỏ hé mở run run thở dốc nức nở kiều đề, âm thanh ư ử ư ử vũ mị vờn quanh.
"Rột……….. Tuyệt! A….." Nhị Vương rùng mình vài lần, hút lấy mật dịch đang được hoa huyệt non mềm của nàng tuôn ra.
"Đại ca! Da^ʍ trùng đúng là bảo bối trong truyền thuyết a! Ca xem này, lưỡi của đệ nhấn sâu kéo căng huyết màng vô cùng co giãn, thư huyệt của nàng càng thêm đàn hồi ướŧ áŧ, tham lam ngậm cắn lấy lưỡi của đệ này!" Nhị Vương vô cùng hưng phấn, môi lưỡi ngấu nghiến không ngừng nuốt lấy mật dịch.
"Chỉ tiếc sẽ không kéo dài được bao lâu! Chúng ta phải giúp nàng ấp nở thêm nhiều da^ʍ trùng, cải thiện dần dần nộn huyệt! Nếu không khi giao phối hình thú chính thức bắt đầu sẽ khiến nàng đau đến chết!"
"Đúng vậy a! Lúc nãy nàng chỉ bị da^ʍ trùng tàn phá lỗ nhỏ một lúc thôi đã suýt tắt thở luôn rồi!"
"Cũng may lúc vừa cướp nàng trở về, ta phát hiện da^ʍ trùng lén lút tìm đường bò vào lỗ nhỏ của nàng, nên đã bắt nhốt lại, để đến lúc này mới có tác dụng! Nếu không cũng chẳng biết phải làm thế nào để đưa thú căn vào được lỗ nhỏ xỏ kim của nàng!"
Da^ʍ trùng thứ này chính là khả ngộ bất khả cầu, càng không thể nuôi dưỡng. Vì nếu bắt bỏ chúng vào huyệt động không có mùi hương chúng yêu thích và thích hợp để làm tổ, chúng liền lập tức héo rũ mà chết.
"Ứ… Ư Ư Ư…. Vương! Ta nóng! Ngứa quá! Vương! Vương! Hức hức hức! Khát…. Ô ô ô…"
"Không chịu nổi rồi sao? Vật nhỏ của ta! Đến lúc chúng ta yêu thương nàng rồi! Hưm…"
Đại Vương yêu thương ôm dán nàng vào l*иg ngực to rộng, tay đỡ lấy sau gáy nàng, nghiêng đầu cắи ʍút̼ cần cổ thon mảnh mềm mại, tay quấn ôm xoa nắn mông nhỏ tròn múp vểnh cao.
Nhị Vương liền phối hợp dùng hai tay kẹp lấy hai mảnh âm thần xinh đẹp kiều nộn bẻ mạnh, kéo căng lỗ nhỏ của nàng ra lớn nhất có thể, dán sát lêи đỉиɦ đầu hùng căn thô lớn bằng nắm tay, trải đầy gân guốc của đại ca. Ép mạnh cưỡng bức lỗ nhỏ phải nuốt lấy một phần ba đỉnh nấm.
"Á…….. Đau! Vương! Ô ô ô….Đau quá! Ô ô ô…." Đôi tay mảnh khảnh yếu ớt ôm ghì lấy tấm lưng rộng lớn, hai mảnh mông nhỏ của nàng bị đôi tay của Nhị Vương cường thế kìm giữ, hắn chậm rãi dùng lực đung đưa mông nàng lên lên xuống xuống, chầm chậm nuốt vào hùng căn của đại ca.
Đầu lưỡi dài đầy gai thịt nhám xù xì liếʍ láp vờn quanh mép huyệt bị căng trướng quá mức trở nên trong suốt của nàng.
"Ta còn chưa phá thân nàng! Đau gì mà đau? Nhanh chóng mở rộng cổ tử ©υиɠ để nàng kịp thời sinh ra hai quả trứng da^ʍ trùng, nếu không bọn chúng sẽ quấy phá rồi tiếp tục sinh sản ngay trong tử ©υиɠ non nớt. Nàng sẽ càng đau đến chết đi sống lại! Hiểu sao? Phải chịu đựng! Phải sinh chúng ra thật nhanh khi chúng vừa rụng khỏi nơi làm ổ!"
"Ô ô ô… Vương! Ta đau quá! Ta không muốn sinh da^ʍ trùng! Ta không muốn sinh! Ô ô ô… Ngứa quá! Ngứa! Nóng! Ô ô ô…" Nàng sợ hãi vùng vẫy muốn tránh thoát gọng kìm của bọn hắn, nhưng mật huyệt lại đói khát thèm muốn, cố gắng mở rộng cắn nuốt lấy cự vật khổng lồ.
"Vật nhỏ ngốc nghếch! Ta mà không vào nàng sẽ ngứa đến tự tìm gậy gỗ mà thọc nát lỗ nhỏ của nàng! Ngoan ngoãn giao hợp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hình người của ta chỉ có tác dụng giúp nàng tu bổ tử ©υиɠ để sau này dễ dàng tiếp thu hình thú giao phối mà thôi! Cố gắng nuốt lấy càng nhiều càng tốt! Biết sao?"
"Ô ô ô… Đừng liếʍ nữa! Đừng thọc vào! Đừng vào! Ta đau quá! Đau… Ô ô ô…." nàng đáng thương quẫy đạp hai chân nhưng lại không thể xê dịch được chút nào, chỉ có thể ngửa đầu thút thít kêu khóc.