Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 5 - Chương 2: Thả dâm trùng mở rộng lỗ nhỏ (H+)

Đại Vương xòe ra bàn tay phải thô nhám, bên trong xuất hiện một con trùng dài khoảng 2 tấc lớn bằng ngón tay của nàng, có lớp vải dày sù sì lồi lõm đang cuộn tròn mở lớn đôi mắt ti hí tham lam nhìn về phương hướng đang phát ra mùi hương da^ʍ mị giữa hai chân nàng.

"Da^ʍ trùng? Không phải đã tuyệt tích rồi sao đại ca?" Nhị Vương vui mừng khó tin nhìn trừng trừng bảo bối chỉ nghe đến trong truyền thuyết mà thôi, có thứ này thì thật sự bọn hắn khỏi phải lo nghĩ nàng có thể chứa đựng được bọn hắn rồi. Hahaha.

"Đừng! Đừng mà! Ô ô ô…" Nàng sợ hãi run rẩy nghẹn ngào, thân thể nhỏ nhắn co rụt co rụt nép sát vào nam nhân phía sau.

"Vương Hậu của ta, nàng biết đây là gì sao? Là bảo bối có thể trợ giúp nàng dễ dàng giao hợp!"

Da^ʍ trùng đen nhánh xù xì ngóc đầu hưng phấn xung động muốn nhào về phía nàng liền bị Đại Vương bóp tay nắm lấy.

"Đừng! Ô ô ô ô…" Nàng hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy, đôi chân thon dài cố gắn khép lại nhưng đã bị Nhị Vương kìm chặt mở banh ra.

Nhị Vương tham luyến mυ'ŧ mυ'ŧ làn da trắng nõn mịn màng, cúi đầu khe khẽ cọ cằm lên khắp mặt mũi nàng. Thật thơm! Thật mềm mại!

"Nó sẽ giúp nàng mở rộng thư huyệt nhỏ hẹp, hút sạch mật dịch để tự sinh ra trứng, tự thụ tinh, đến khi chui được vào tử ©υиɠ liền nổ tan xác phóng thích bắn xuyên trứng kí sinh vào thẳng tử ©υиɠ nàng. Sau vài canh giờ trứng da^ʍ trùng sẽ lớn bằng nắm tay nàng, cứng chắc sù sì, ép nàng phải sinh ra trong thời gian ngắn, nếu không da^ʍ trùng sẽ phá xác tại tử ©υиɠ nàng, lại lần nữa tiếp tục quấy phá cắn nuốt mật dịch, lại lần nữa tự nổ tung gửi lại trứng ký sinh! Nghe đã thấy sướиɠ khoái rồi đúng không? Nhìn xem, thư huyệt của nàng mật dịch đều róc rách chảy ra rồi này!"

"Ô ô ô… Ô ô ô…" Nàng nghẹn ngào, Vương! Vương! Ô ô ô… Xin ngài tha cho ta!"

Đại Vương tà ác câu môi, hắn đưa ngón tay thô ráp ve vuốt lấy miệng huyệt mẫn cảm non nớt vét lên một ít mật hoa, híp mắt thè ra liếc lưỡi dài đầy gai thịt li ti liếʍ láp sạch sẽ. Nhắm mắt si mê tận hưởng u hương ngọt ngào.

"Yên tâm! Da^ʍ trùng sẽ hút sạch mật dịch rồi chầm chậm phình to, nó sẽ chậm rãi nới lỏng cái lỗ xỏ kim của nàng! Ta cũng chưa rõ nó sẽ có khả năng phình to đến mức nào, bằng nắm tay của nàng hay của ta? Chậc! Thật chờ mong!" Hắn tấm tắc cúi đầu mắt đối mắt, tay vịn cằm nàng, há miệng cắn nghiến cánh môi nhỏ xinh đẹp. Chiếc lưỡi đầy gai thịt la liếʍ xung quanh.

Đôi mắt đỏ rực tà khí của hắn nhìn chăm chăm vào đôi mắt to tròn trong veo của nàng như muốn thôi miên, tay vịn cằm không cho phép nàng cúi đầu xuống nhìn con da^ʍ trùng đã được hắn thả ra, ngo ngoe rụt rịt hưng phấn trườn bò kích động xoắn mình chen vào lỗ nhỏ chật khít thơm ngọt tiêu hồn.

"Ô ô ô….Ô ô ô… Đừng! Đừng mà! Ô ô ô…" Nàng cảm nhận được da^ʍ trùng đang ngọ nguậy chen chúc vặn xoắn để nong ra chui vào nơi tư mật non nớt mẫn cảm nhất.

Nhị Vương lập tức tay đổi tư thế, ôm ghì giữ lại hai cánh tay mảnh mai úp vào cặp nhũ hoa căng tròn đung đưa run lẩy bẩy , hai chân hắn vòng lên trước móc lại cặp đùi mềm mại của nàng banh rộng ra để da^ʍ trùng thuận tiện chui vào.

"Á…………A…………Aaaaaaaaaaa…… Cứu! Cứu! Ô ô ô… Ta không muốn giao hợp! Không muốn da^ʍ trùng! Ô ô ô…." Nàng nức nở ưỡn cong thân thể, lắc mạnh đầu vùng vẫy trong bất lực.

Da^ʍ trùng chậm rãi vặn xoắn trườn bò theo hình xoắn ốc, chen thân hình cứng đầy giáp vảy thô nhám lớn bằng ngón tay nàng, bắt đầu xuyên qua miệng huyệt, tham lam há miệng hút lấy mật dịch ít ỏi trong hành lang nhỏ hẹp chật khít.

"Hức… Hức… Ô ô ô… Ô ô ô… Đau! Ô ô ô…" Nàng run rẩy sợ hãi, hai chân đau đớn banh rộng, nước mắt chảy tràn thành chuỗi lăn dài trên má.

Nàng cảm nhận được rõ rệt vảy cứng thô ráp của da^ʍ trùng đang căng trướng huyệt động non nớt, cưỡng ép tầng tầng lớp lớp thịt mềm vặn bung ra đau rát.

Lớp vảy chai sần cọ mài nong ra lỗ nhỏ chính giữa huyết màng mỏng manh, ma sát kéo căng luồn lách vặn mình tiến sâu vào bên trong.

"Á…… Aaaaaa….. Đau! Đau quá! Cứu cứu ta! Ô ô ô… Vương! Cầu xin ngài! Ô ô ô…"

Mông nhỏ giãy giụa hoảng loạn cầu xin, lại chẳng hề có thú nhân quan tâm đến sự thống khổ của nàng.

Hai vị đại vương hít thở không thông, tất cả ánh mắt tập trung nhìn vào nơi lỗ nhỏ đang bị da^ʍ trùng xâm phạm, một chút âm thanh hít thở đều không phát ra, cả không gian lặng ngắt như tờ, u ám xâm lãnh, chỉ duy nhất âm thành kiều đề vũ mị của nàng rên xiết từng hồi từng hồi.

Cho đến khi thân hình dài hơn hai tấc của da^ʍ trùng hoàn toàn biến mất, cửa huyệt phấn hồng bị trùng lực ma sát đến đỏ ửng sưng tấy phập phồng khép mở, run rẩy không ngừng.

"Ritttttttttttttttttt………….." Thanh âm da^ʍ trùng vặn mình mạnh mẽ thét vang, nó há lớn miệng điên cuồng liếʍ mυ'ŧ hút lấy mật hoa. Thân hình dài nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay bắt đầu phình to.

"Á…..Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…… Á…..Aaaaaaaaaaa….. Aaaaaaaaaaa……"

Nàng ngẩng cổ thét dài thống khổ, vách tường hoa non nớt chật trất bắt đầu căng trướng mở rộng, da^ʍ dùng tàn sát ngoáy lộng quấy phá cọ xát khắp mật huyệt yếu ớt mẫn cảm lần đầu tiên bị dị vật xâm phạm.

"A……Á……..Aaaaaaaaaaaaaaa…… Ô ô ô ô….."

Nàng đau đớn gần như chết ngất qua đi, thân thể bé nhỏ vặn vẹo co rút, khóc nấc thống khổ chỉ có thể mở lớn hai chân chịu đựng sự xâm lăng tàn bạo hung ác.