Phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập….
"Á………Aaaaaaaaaa……Aa………………" Phụng Nhi bị hắn bắt quỳ bò úp sấp đôi tay ôm ghì lấy gối bông, nàng úp mặt kêu gào khản giọng.
Mông nhỏ nhếch cao để Thẩm dương đang quỳ bò áp sát phía trên dồn lực điên cuồng tàn bạo thọc lộng nộn huyệt non nớt đáng thương.
Phập phập phập phập phập phập phập….
"Ô ô ô…. Ô ô ô…. Ô ô ô ….. Á…..Aaaaaaaaaaaa….. Cứu thϊếp! Cứu! Ô ô ô…." Nàng cuồng loạn lắc đầu, ưỡn cong thân thể ra sau, hơi thể mong manh nức nở cầu xin, nàng chịu không nổi, thật sự đã chịu hết nổi rồi, ô ô ô.
Thân thể Phụng Nhi giật nẩy nẩy nẩy liên hồi, hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát, đôi chân quỳ bò run rẩy giật lùi co rụt ép mông càng về phía sau dập mạnh vào cự căn đang hung ác lao tới.
" Á……………….Á………………. Cứu! Ô ô ô …Aaaaaaaa….." Đáy huyệt bị đội cao thọc sâu khiến thân thể nhỏ giật nẩy lên khóc gào cuồng loạn, nàng sợ hãi trườn người nhón lên trước.
"Gruuuu…. Hừ…." Thẩm Dương nhếch môi cười nguy hiểm, hắn híp mắt, nhấp mông truy đuổi áp sát mông nhỏ của nàng, hung hãn thọc sâu liên tục vài chục cái.
"Ô ô ô…. Ứ ứ ứ…. ứ ứ ứ…. Ô Ô Ô…. Aaaaaaaaaaaaaaaaaa……." Phụng Nhi chịu không nổi hoảng loạn bật người dựng thẳng hai đùi, vểnh mông thật cao, mông nhỏ rung lên bần bật bần bật.
"Hừm…" Thẩm Dương đôi mắt nhuốm đầu dục hỏa cũng nâng mông cao lên, mạnh mẽ nhấp lộng, nàng đưa mông đến đâu hắn đều có cách truy đuổi thọc lộng ngoáy phá lộng nát nộn huyệt non nớt mất hồn.
Phập phập phập…
"Cứu! Mẫu thân! Cứu cứu con! Phụng Nhi muốn chết! Ô ô ô…. Á……..Aaaaaaaaa…… Cứu con! Ô ô ô…."
Phập phập phập phập phập…
"Thϊếp không muốn! Không! Thϊếp không muốn thừa hoan! Thϊếp không muốn sinh con! Ô ô ô…. Thả thϊếp ra! Thả thϊếp ra! Ô ô ô…."
Nàng tránh không được, thoát không xong, nộn huyệt đau đớn rát buốt đến không thể nào thừa nhận nổi.
Lỗ nhỏ lần đầu thừa hoan làm sao chịu nổi sự chà đạp quấy phá hung bạo trong thời gian dài?
"Gruuuu…." Thẩm Dương mặc kệ nàng kêu khóc, toàn bộ lý trí của hắn đã bị du͙© vọиɠ cuộn trào bao trùm chi phối, dục căn được nộn huyệt ướŧ áŧ xoa bóp cắи ʍút̼ khiến hắn gần như điên cuồng, hắn muốn thọc nát lỗ nhỏ mất hồn của nàng.
Phập phập phập phập phập phập phập….
"Đau quá! Đau quá! Lỗ nhỏ nát rồi! Tướng công! Dương! Dương! Cầu xin chàng! Tha cho thϊếp! Tha cho thϊếp đi mà! Ô ô ô….. Á….Á….Á….A…..A….Aaaaaaa……"
Phập phập phập phập phập phập phập….
"Á….Aaaaa….. Dương! Sao chàng tàn nhẫn như vậy? Sao lại tàn nhẫn với thϊếp như vậy? Ô ô ô…. Cứu mạng! Cứu mạng! Á…… Ô ô ô…."
Phập phập phập phập phập phập phập….
"Gruuuuuuuuuuuu…. Aaaaaaaaaa…….." Thẩm Dương rùng mình hét lớn, thân hình cao lớn đỏ rần ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp cuồn cuộn run rẩy gồng căng.
Dục căn sưng lớn trướng phình lên, từng dòng từng dòng dung nham nóng cháy phun xối tưới khắp hoa phòng non nớt bị chà đạp hung bạo sưng phồng rát buốt khô nóng.
Hắn rùng mình giật mạnh hùng căn mềm nhũn ra khỏi huyệt động đang co thắt với biên độ khủng khϊếp của nàng.
"Cháy! Ô ô ô! Cháy rồi! Bỏng rồi! Ô ô ô…. Á………..A……….. Cứu mạng! Có ai không? Cứu cứu mạng! Òa òa òa…. huhuhu….. Đau quá! Nóng quá!"
Huyệt động vì bị chà đạp tàn bạo quá lâu mà không cách nào phun ra mật dịch, dũng đạo khô khốc bị ma sát đau đớn rát buốt khiến nàng tê tâm liệt phế gào khóc thảm thiết.
Lại bị dòng tinh hoa nóng bỏng của Thẩm Dương tưới khắp càng khiến nộn huyệt đáng thương trở nên thống khổ tột cùng.
Phụng Nhi cuộn người đập đầu ầm ầm trên mặt giường quằn quại lăn lộn, nơi tư mật phập phều mở lớn như quả trứng, run rẩy róc rách chảy tràn từng dòng dịch màu trắng đυ.c trộn lẫn vài tia máu đỏ li ti chói mắt.
Nàng quỳ bò úp sấp, hai bàn tay nhỏ bụm chặt che lấy nơi tư mật rát buốt nóng bỏng, bốn ngón tay thon nhỏ bất giác tự thọc vào bên trong, lung tung ngoáy lộng lấy mật huyệt của chính mình.
"Á……Aaaaaaaa…… Đau! Đau! Cháy rồi! Ô ô ô…. Cứu mạng! Cứu mạng!"
Phụng Nhi lật ngửa thân thể, mở rộng hai chân co rút chòi đạp lặn lộn khắp giường.
Ba ngón tay càng ngoáy lộng càng thọc sâu, nàng muốn tìm về chút nước cho nộn huyệt, nàng muốn phun ra mật hoa, nếu không nàng sẽ chết, sẽ chết vì bỏng lỗ nhỏ ô ô ô.
"Hưm… Gruuu…" Thẩm Dương nhìn cảnh tượng tiểu nương tử quằn quại trên giường liền cảm thấy thống khoái cuồn cuộn, dục căn dần dần cương cứng.
Chính hắn cũng thật sự không ngờ phân thân của hắn có thể dựng đứng liên tục thế này, hắn sẽ tinh bì lực tẫn mà ngã lăn quay ra chết yểu ngay đêm động phòng với Phụng Nhi mất thôi.
"Để ta giúp nàng tìm về mật hoa! Bảo bối đáng thương!"
Thẩm Dương bò đến tách ra đôi chân nàng, ép sát xuống mặt giường.
Mạnh mẽ cường thế tàn nhẫn thúc mạnh dục căn thô dài sưng nóng đội cao lên đáy tử ©υиɠ liền dắn răng nhắm mắt dừng lại thở dốc.
"Á…………….Aaaaaaaaaaaaa…. Đừng mà! Đừng mà! Đừng nữa mà! Đừng thọc lỗ nhỏ của thϊếp nữa! Tướng công! Nát rồi! Nát rồi! Ô ô ô…."
Đôi tay nàng chụp lấy gối đầu cào cấu điên cuồng, hai chân duỗi ra co rút quắp lại mười ngón chân.
Đầu ngửa ra sau kêu khóc hỗn loạn bi thống.
Huyệt động co thắt mất kiểm soát, dũng đạo quấn siết cắn nghiến lấy hung khí sắc bén khóa chặt không buông, nhưng muốn bẻ gãy nghiền nát dị vật ngoại xâm.
Thân thể bé nhỏ ưỡng cong thành hình vòng cung xinh đẹp yêu mị, mật dịch mất kiểm soát phun trào róc rách róc rách tưới ướt đẫm dục căn của Thẩm Dương, chảy tràn rơi xuống mặt giường.
Lỗ nhỏ nóng cháy khô hạn bắt đầu được mật nước xoa dịu tẩy rửa, ướŧ áŧ trơn trượt.
"Hư… Hức hức hức… Ứ Ư ư ư…"
Phụng Nhi mơ mơ màng màng chìm đắm vào giữa biển sâu du͙© vọиɠ u ám, thân thể cương cứng co giật liên hồi hoàn toàn mất đi ý thức.
"A…… Gruuuu…" Dũng đạo chật trất co thắt khủng khϊếp khiến dục căn đã trải qua thời gian dài sử dụng liên tục của hắn chịu đựng không nổi, lập tức phun trào tinh hoa lần nữa.
Hắn vội vã rút nhanh nam căn đã mềm nhũn của mình ra khỏi huyệt động mất hồn non nớt của nàng.
Nằm nghiêng người ôm quấn lấy thân thể nương tử xinh đẹp đáng yêu vào l*иg ngực.
"Ngủ nào nương tử! Nếu không ta sẽ cùng nàng chết luôn trên giường mất! Hư… hưm… hư hộc hộc hộc…"
Thẩm Dương thở hổn hển rùng mình ôm chặt lấy Phụng Nhi vẫn còn đang rên xiết mơ hồ, khép lại mắt, môi đặt lên chiếc trán nhỏ của nàng chìm vào giấc ngủ say.
P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!