Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 4 - Chương 11: Sướng chết ta! Sướng chết ta! (H++)

"Hưm…Gruuu…" Thẩm Dương đặt trán áp vào tường, ép đầu nhỏ của nàng đặt trên vai phải của hắn, nghiêng đầu hôn mυ'ŧ vành tai ửng đỏ, phà lên từng làn hơi thở nóng rực khắp mặt mũi trắng bệch hoảng loạn của Phụng Nhi.

Hai chân hắn đứng vững trên sàn nhà, gồng mông bắt đầu tăng thêm lực lượng thúc mạnh thọc sâu vào mị huyệt ướŧ áŧ tiêu hồn.

Dục căn thô nóng được dũng đạo chật trất trúc trắc gặm nhấm mυ'ŧ liếʍ, từng tầng mị thịt bị căng trướng bao vây siết chặt cắn nghiến vòng quanh khiến Thẩm Dương sảng đến phát cuồng.

"Á…..A…..Aaaaaa….. Ô ô ô Ứ Ứ Ứ…. Ô ô ô…. Chàng nói sẽ nhẹ nhàng mà? Tướng công! ô ô ô ô…" Phụng Nhi đau đớn đến chết đi sống lại, nàng ngửa đầu kêu khóc, hai tay hai chân chân mở rộng cong quặp lấy thân thể Thẩm Dương.

Nàng không còn đường thoát thân, chỉ có thể chịu đựng từng trận từng cơn dập mông vũ bão hung ác thọc sâu cự vật, tàn nhẫn vặn bung cánh cửa cổ tử ©υиɠ yếu ớt.

"Hư… Gruuu… Nương tử ngoan! Ta muốn vào trong! Nhất định phải vào trong!" Nơi đó mất hồn biết bao? Làm sao hắn có thể buông tha?

Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập….

"Ô ô ô…. Đừng vào nữa mà! Chàng đừng vào trong! Thϊếp muốn chết! Ô ô ô…" Phụng Nhi càng giãy giụa, lỗ nhỏ càng thêm mở rộng dán sát lấy hung khí thô dài.

Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập….

Phụt phụt phụt PHỰT….

"Á…………Aaaaaaaaaaaaaaaaa………………….."

Huyệt động nhỏ hẹp non nớt hoàn toàn bị dị vật thô lớn thọc xuyên đâm sâu đến tận đáy tử ©υиɠ.

Phụng Nhi đau đớn gào khóc, thân hình bé nhỏ giãy nảy co giật cuồng loạn.

Dũng đạo chật trất co thắt rụt rụt quấn siết lấy cự căn cắn nghiến như muốn trả thù sự tàn bạo thọc phá vừa rồi.

"Gruuuuu…. A……… Sảng! A…………….." Thẩm Dương sung sướиɠ thét gào, âm thanh khàn đặc nặng nề, hắn lắc đầu rùng mình liên hồi, hai mắt gần như trắng dã sắp kìm nén không được thân thể.

Mông hắn gồng cứng giật giật từng cơn.

Phụt….. Tinh hoa không cách nào giữ lại, nóng bỏng phun tràn xối trực tiếp lên vách tường tử ©υиɠ non nớt yếu ớt của Phụng Nhi.

"Á……Nóng! Ô ô ô…. Nóng! Aaaaaaaaaaaaaaa……"

Nóng cháy lan tràn khắp nộn huyệt, Phụng Nhi vật vã kêu khóc, tay chân vung vẩy buông rời thân thể hắn mà lung tung cào cấu đạp loạn.

Mật huyệt đáng thương mất kiểm soát co rút vặn xoắn lấy cự vật đã mềm nhũn của Thẩm Dương.

"A…….. Gruuuu…." Thẩm Dương chịu đựng không nổi dục căn bị lỗ nhỏ đang điên cuồng co thắt của nàng vặn xoắn ngấu nghiến đến mức lập tức dựng đứng sưng phồng trướng đau.

Hắn thở hổn hển bế nàng bước đến ngã lăn trên giường, hai thân thể dán chặt vào nhau lăn vài vòng trên giường lớn.

"Ô ô ô… Đau quá! Ô ô ô… Xin chàng tha cho thϊếp! Cháy rồi! Ô ô ô…. Xuyên rách rồi! Ô ô ô…." Lỗ nhỏ vì lăn vài vòng mà bị hung khí của Thẩm dương thọc vào càng sâu khiến nàng hoảng loạn khàn giọng cầu xin.

"Gruuuu….A……" Thẩm Dương rung rẩy, rùng mình liên hồi, đặt thân thể bé nhỏ nằm ngửa mở rộng hai chân dưới thân, hai chân thẳng tắp dùng lực hung bạo đẩy cự căn vào sâu trong lỗ nhỏ của nàng, đội cao đáy tử ©υиɠ non nớt yếu ớt.

"Á…..A…….Á….Aaaaaaa……Á…..Á…..Aaaaaa….." Thân thể Phụng Nhi ưỡn cong thành hình vòng cung, hai chân dang rộng banh thẳng tắp, mười ngón chân co rút cong quéo lại.

Cuồng loạn giãy giụa quẫy đạp vẫn không cách nào thoát ra khỏi gọng kìm của Thẩm Dương.

Hắn chống khủy tay xuống giường, đôi tay vòng xuống lưng ghì chặt lấy đôi vai không cho nàng cử động. Cự căn bên dưới thọc sâu khóa lấy huyệt động không để nàng tránh thoát.

"Gruuuu…. Sướиɠ chết ta! Sướиɠ chết ta! Phụng Nhi! Phụng Nhi! Ta yêu nàng! A………….." Cơ bắp toàn thân Thẩm Dương đỏ rần nhuốm đẫm du͙© vọиɠ, từng thớ cơ thịt săn cứng cuồn cuộn, hắn ngẩng cao đầu gầm gừ, từng tế bào trải dài toàn thân hắn điên cuồng bùng nổ.

Từng trận trừng trận cao triều ập đến khiến hắn gần như đổ gục, thần kinh đứt gãy tê dại, quá mức quá mức điên cuồng rồi.

"Á……Aaaaaaaaaaaaaa….. Tướng công! Xin chàng thả thϊếp! Ô ô ô… Đau quá! đau quá! Ô ô ô…" Phụng Nhi thân thể run lên bần bật, giật nẩy nẩy liên hồi không dứt, đau đớn trộn lẫn kɧoáı ©ảʍ kinh khủng vùi dập tra tấn tận sâu linh hồn, nàng không cách nào thừa nhận nổi.

Chỉ có thể hoảng loạn kêu khóc cầu xin Thẩm Dương tha cho nàng.

"Nàng hưởng thụ nào! Phụng Nhi! Nàng đang sung sướиɠ! Đừng chống cự! Thả lỏng bản thân nào bảo bối! Thừa nhận hoan ái mà ta mang đến cho nàng! Ngoan!"

Thẩm Dương cúi đầu cắи ʍút̼ lấy chiếc cổ trắng mịn mềm mại của nàng.

Eo hông càng thêm dùng lực thúc mạnh thọc sâu, ngoáy lộng hung bạo khắp hang cùng ngõ hẹp bên trong vách tường hoa non nớt ướŧ áŧ của nàng.

Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập…

"Á…..Á…..Á…. Cứu! Đừng mà! Đừng! Thϊếp đau quá! ô ô ô…" Nàng cảm nhận được sướиɠ khoái mãnh liệt bùng lên, nhưng kèm theo đó luôn là nỗi đau rát đến chết đi sống lại. Nộn huyệt của nàng chỉ vừa mới nếm thử giao hoan, làm sao có thể gánh chịu nổi từng cú thọc sâu điên cuồng của hắn?

Nàng sắp chết rồi, đau buốt sắp chết rồi! Ô ô ô….