Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 4 - Chương 10: Tướng công! Thiếp chịu không nổi! (H++)

Thẩm Dương cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn không nổi, hạ thấp thân hình nâng đầu áp sát vào nơi tư mật của Phụng Nhi, há miệng cắи ʍút̼ liếʍ hôn, tham lam nuốt hết mật hoa thơm ngọt của nàng vào bụng.

"Ô ô ô… Ứ Ứ… Ô ô ô… Dương! Tướng công! Thϊếp chịu không nổi! Chịu không nổi! Ô ô ô…" Nộn huyệt non nớt bị môi lưỡi nóng cháy của Thẩm Dương tham lam điên cuồng cắи ʍút̼ khiến Phụng Nhi hoang mang sợ hãi.

Lỗ nhỏ bị đầu lưỡi chen vào ngoáy lộng, mặt lưỡi chai nhám sần sùi chà sát lên khắp vách tường hoa non nớt trơn mịn.

Răng môi Thẩm Dương há lớn như muốn cắn nuốt hoàn toàn nơi tự mật của nàng.

"Ô ô ô… Tha cho thϊếp! Tướng công, Xin chàng! Ô ô ô…. Á…..Aaaaaa….." Cao trào kịch liệt kéo đến khiến đôi chân yếu ớt của Phụng Nhi càng thêm run rẩy dữ dội, đôi tay mảnh khảnh hoảng loạn kéo lấy đầu tóc của Thẩm Dương muốn đẩy hắn ra ra.

Nhưng tất cả đều là lực bất tòng tâm.

Lọc tọc lọc tọc lọc tọc…

Ừn ực ừng ực ừng ực…

Âm thanh mật dịch bị ngoáy đảo hòa cùng âm thanh nuốt vội tham lam điên cuồng hòa lẫn vang vang.

"Ứ ứ ứ… ư ư ư… Á….Aaaaaa….. Cứu cứu thϊếp! Thả thϊếp ra! Ô ô ô…."

Phụng Nhi nhảy dựng khóc thét, nộn huyệt bị cắи ʍút̼ tê dại, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến nàng không chịu nổi, vật vã cuộn mình vểnh mông gập người ôm ghì lấy đầu Thẩm Dương.

Mật hoa tuôn tràn xối xả thấm đẫm chảy tràn ra khỏi khóe môi hắn.

"Hừ… Ực ực ực… Hư… Hừm…" Thẩm Dương si mê mυ'ŧ cắn liếʍ láp không muốn ngừng nghỉ, hơi thở hắn ngày càng khô nóng ám ách.

"Á……A……Aaaaaaaaaaaaaaa….." Phụng Nhi ngẩng cao cổ thét dài, thân thể rung giật dữ dội, cao trào sảng khoái dồn dập kéo đến quật ngã nàng vào vũng lầy du͙© vọиɠ.

Thân thể yếu ớt kiệt lực xụi lơ, cuộn mình ôm lấy đầu Thẩm Dương.

"Hưm… Hừ… Sướиɠ lắm đúng không bảo bối? Sau này ta sẽ dạy cho nàng biết thừa hoan sẽ khiến nàng mê mệt đến mức nào nha!" Thẩm Dương thở dốc, đứng nhanh dậy dứt khoát ôm lấy Phụng Nhi đặt ngồi nơi mép bàn đá, hắn chen vào đứng giữa hai chân mở rộng xụi lơ rủ xuống của nàng.

Nhìn lỗ nhỏ của nàng vẫn còn run rẩy thoi thóp phập phều vô cùng đáng thương làm lòng hắn càng thêm si mê.

Thẩm Dương nắm lấy chân phải của nàng giơ cao thẳng tắp gác lên vai hắn, cự căn thô dài chậm rãi đong đưa chen vào lỗ nhỏ non nớt đã được hắn kiên trì nới lỏng thời gian dài.

"Hức… Ư ư ư… Tướng công! Tướng công! Chàng nhẹ thôi! Nhẹ thôi! Ô ô ô…"

Nộn huyệt lần nữa bị hung khí thô dài sắc bén chen vào vô cùng đau rát, lại như muốn xé rách thân thể nàng ra làm hai nửa. Phụng Nhi mở ra đôi mắt ủy khuất đong đầy nước, bẹp miệng đáng thương nhìn hắn.

"Ban đầu sẽ chậm chạp để nàng thích ứng! Chịu sao?" Còn về sau thì hắn không hứa à nha, hắc hắc hắc. Nhìn xem cái gương mặt đáng thương của nàng kìa.

Thẩm Dương nhịn không được cúi đầu hôn nàng một ngụm.

Eo hông đưa đẩy chậm rãi đưa cự căn thô dài ngày càng sâu vào bên trong đυ.ng đến cánh cửa cổ tử ©υиɠ mẫn cảm.

"Ứ Ứ Ứ…. Ứ ư ư ư…. Ô ô ô… A……Á……Aaaaaa….. Ô ô ô…. Tướng công! Tướng công!"

Phụng Nhi ngửa đầu khóc nấc, chân phải của nàng bị hắn bắt lấy giơ cao thẳng tắp vô cùng khó chịu, thân thể bé nhỏ khóa chặt trong l*иg ngực hắn, một chân nàng rủ xuống co rút đá đạp lung tung.

Huyệt động bị mở rộng đến hết cỡ thuận lợi cho dục căn của hắn chen vào xâm phạm tàn nhẫn thọc lộng.

Tuy nói là nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng thật sự còn tra tấn linh hồn nàng khủng khϊếp hơn nữa. Như một lưỡi dao sắc bén cứ cọ mài cọ mài nơi yếu ớt mẫn cảm nhất thân thể, đau rát buốt nhói khiến Phụng Nhi khổ sở nấc nghẹn.

"Đau quá! Ô ô ô! Thϊếp đau quá! Như bị cắt ra làm đôi! Ô ô ô…" Phụng Nhi hít thở không thông, ngửa cổ nghẹn ngào.

"Hưm…" Thẩm Dương rùng mình vài cái, buông thả chân nàng tự do, hùng căn đã chạm vào cửa tử ©υиɠ nên hắn cũng không cần thiết phải kéo căng lỗ nhỏ của nàng làm gì.

Đôi tay vòng ôm bế bổng Phụng Nhi rời khỏi bàn đá. cánh tay trái nâng đỡ lên mông nhỏ của nàng, tay phải vòng ra sau lưng vịn gáy để đầu nàng ngoan ngoãn tựa vào vai hắn.

Eo hông chậm chạp đỉnh lộng lung tung nơi nộn huyệt ướŧ áŧ non mịn, chân hắn bước dần đi đến áp sát lưng nàng lên vách tường.

"Á…..Aaaaaaaaaaa……Á….Á….Á…..Á….. Chàng đừng đi! Tướng công! Đừng bước đi mà! Ô ô ô…" Mỗi bước đi của Thẩm Dương giống như một mũi dao bén nhọn thọc thẳng vào cửa tử ©υиɠ non nớt mẫn cảm của nàng.

Phụng Nhi rùng mình lắc đầu khóc thảm. Mật dịch không kìm chế được lại tuôn trào tràn lan khắp huyệt động.