Phụng Nhi lần đầu tiên thừa hoan, không cách nào thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ khủng bố, nàng vẫn mơ mơ màng màng mất đi hoàn toàn ý thức một lúc lâu.
Thẩm Dương lo lắng nhíu mày, cắn răng rút dục căn vẫn còn cương cứng ra khỏi lỗ nhỏ non nớt.
"Ta mang nàng đi tắm!" Hắn yêu thương hôn lên má Phụng Nhi, vòng tay bế bổng nàng mang vào phòng tắm có bồn nước lớn đã được châm nước ấm.
Thẩm Dương ôm Phụng Nhi đặt ngồi trên đùi, âu yếm nhẹ nhàng tấm rửa cho nàng.
"Nóng! Rát! Rát quá! Hức ư ư ư…" Âm thanh nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai Thẩm Dương. Mặt nàng úp vào l*иg ngực rắn rỏi của hắn cọ cọ thở nhẹ đều nhịp.
"Ta giúp nàng rửa sạch lỗ nhỏ, cố gắng chịu đau một chút!" Tay Thẩm Dương ôm vòng, vuốt ve âu yếm hôn lên má đào xinh đẹp, bàn tay phải nhẹ nhàng đưa hai ngón tay vào trong nộn huyệt đang run rẩy mở rộng như quả trứng do bị tàn phá quá lâu, nước ấm tràn ngập.
"Hức hức hức… Dương! Dương! Thϊếp đau quá!" Phụng Nhi mơ hồ mở ra hai mắt, đôi chân tự giác mở ra để hai ngón tay hắn dễ dàng ra vào tẩy rửa giúp nàng.
"Tỉnh rồi sao? Nương tử bảo bối!" Thẩm Dương mỉm cười ôn nhu hôn phớt lên đôi môi mọng ướt xinh đẹp.
Phụng Nhi nhìn gương mặt tuấn tú kề sát mà lòng đau buốt, cuối cùng nàng vẫn tránh không thoát được vòng ôm bá đạo cường thế của Thẩm Dương. Không phải nàng lạnh lùng không có cảm giác với hắn.
Thẩm Dương cưng sủng từ nhỏ nàng đều cảm nhận được, nàng cũng rất yêu hắn thương hắn.
Nhưng từ sau sự việc hai năm trước hắn lột sạch y phục bắt ép nàng nằm trên bàn cho hắn hôn mυ'ŧ khắp thân thể khiến nàng sợ hãi, trốn tránh hắn.
"Dương! Tướng công!" Phụng Nhi ủy khuất nâng tay vòng ôm Thẩm Dương, mặt dán chặt vào l*иg ngực ấm áp kiên cố.
"Ta biết nương tử từ nhỏ liền thích ta! Ta biết mà! Hahaha!" Thẩm Dương cười lớn, sủng nịch ôm hôn lên trán nàng.
"Thϊếp đau quá! Đau quá! Ô ô ô…" Nàng tránh không thoát, vẫn tránh không thoát số phận bị hắn thọc nát lỗ nhỏ ô ô ô.
"Tắm rửa sạch sẽ liền ổn ngay thôi!" Hai ngón tay hắn kiên trì chậm chạp khuấy đảo từng dòng nước ấm áp rửa sạch huyệt mềm giúp nàng.
Sau khi cả hai đã tắm rửa sạch sẽ, Phụng Nhi được hắn bế bổng đặt nằm lên gối. Thẩm Dương dùng khăn khô kiên nhẫn giúp nàng lau khô thân thể và vò khô ráo mái tóc dài. Hắn lần nữa cẩn thận thắt lại bím tóc cho nàng.
Nhìn Thẩm Dương to cao thô kệch đừng nghĩ là hắn không giỏi chăm sóc, thật ra trước khi chuyện kia xảy ra, hắn luôn tranh giành cùng mẫu thân chăm sóc cho nàng từng li từng tí.
Thẩm Dương yêu chiều chăm sóc thế nào Phụng Nhi đều thấy rõ. Hắn có thể tàn bạo với cả thế gian, riêng với nàng chính là cả trời ôn nhu.
"Xong rồi! Chúng ta tiếp tục sao?!" Hắn ngồi xuống bên mép giường, yêu thương ôm lấy nàng đặt vào lòng, đôi bàn tay vuốt ve dỗ dành thân thể bé nhỏ.
Phụng Nhi biết hắn không phải hỏi ý nàng, mà là hạ lệnh.
Nàng có chút ủy khuất, cong môi mếu máo nhưng lại không muốn bản thân lại bật khóc. Nàng đã gả cho Thẩm Dương, nàng phải làm tròn nghĩa vụ của một người vợ không phải sao?
"Tướng công! Chàng là trời của thϊếp! Cả quãng đời sau này thϊếp sẽ nương tựa vào bờ vai của chàng! Chàng có thể nhẹ nhàng ôn nhu chở che cho thϊếp sao?"
Thẩm Dương bật cười nhìn vẻ mặt đáng thương của Phụng Nhi, muốn hắn nhẹ nhàng chứ gì? Còn bài đặt dài dòng văn vẻ? Biết sợ hắn rồi sao? Đáng tội nàng! Hừ!
"Tương lai nàng và con, Ta sẽ vĩnh viễn yêu thương trân trọng! Nên nhớ phải biết nghe lời! Nàng không được phép suy nghĩ hay cầu cứu lung tung! Muốn tìm nơi dựa dẫm cũng phải là ta! Hiểu sao?"
"Dạ, Tướng công!" Phụng Nhi gật gật đầu, ngoan ngoãn úp mặt vào vai để hắn mặc sức càn quấy.
Thẩm Dương cảm thấy được sự run rẩy ủy khuất của nàng, âm thanh nức nở vô cùng vô cùng nhỏ bé.
"Ngoan! Nàng sẽ quen thôi!"
Thẩm Dương đứng xuống bên giường, nâng Phụng Nhi quỳ gối đứng thẳng sát mép.
"Nàng quỳ được sao? Lúc nữa ta sẽ ôm lấy nàng!" Bàn tay trái của hắn ve vuốt nắn bóp lấy mảnh mông căng tròn xinh đẹp.
"Thϊếp sẽ cố gắng! Hức!" Nàng ngoan ngoãn quỳ cao, hai đùi dựng thẳng, đôi tay ôm vòng lấy cổ Thẩm Dương.
Thẩm Dương đứng dưới sàn nhà, cúi đầu liếʍ hôn viền quanh lên làn môi mọng đỏ yêu mị, bàn tay trái bóp lấy mông nhỏ ép sát vào.
Tay phải lần mò xuống nơi tư mật của nàng, nhẹ nhàng đưa hai ngón tay vào trong nộn huyệt trơn mịn.
"Tiết ra chút ái dịch! Nàng sẽ dễ chịu hơn khi ta tiến vào!" Đôi mắt dần dần hung đỏ của hắn âu yếm nhìn vào đôi mắt hoang mang hoảng hốt đáng thương của Phụng Nhi.
Hai ngón tay bắt đầu moi móc ngoáy lộng bên trong huyệt động vẫn còn đau rát của nàng.
"A…. Ứ… Ứ… Ứ…. ư ư ư… Hức… hức… Òa….." Phụng Nhi ráng nén lại âm thanh nức nở, môi răng cắn phập lên bờ vai cứng rắn của hắn run rẩy thút thít.
Mật dịch chậm rãi tiết ra, hương thơm thực cốt mất hồn lan tỏa quẩn quanh khắp căn phòng tân hôn.
"Thật thơm! Nàng đúng là bảo bối mà! Lúc nào cũng thơm đến phát nghiện!" Cũng vì mùi hương này mà hai năm trước hắn không thể nào kìm chế nổi thú tính muốn đè nàng lên bàn ăn sạch sẽ.
Hắn lại tà ác thêm vào một ngón tay thọc ngoáy moi móc, hắn muốn nàng mau mau chảy thật nhiều mật dịch, để hắn còn nhanh chóng tiến vào huyệt động non nớt mất hồn của nàng.
Hắn thật sự đã không còn kiên nhẫn rồi.
"Á…. Aaaaa….. Ứ Ứ Ứ…. Ứ Ứ Ứ…. ưm… ư ư ư… Ứ… Òa…." Phụng Nhi ngửa đầu lên cao, lắc mạnh khóc nấc, đôi chân run rẩy co rút, xương mu chịu không nổi dũng đạo co thắt siết chặt liên hồi liền kịch liệt nẩy nẩy co giật không ngừng.
Thân thể kiều mị yêu dã ưỡn cong, nơi tư mật bị ba ngón tay của Thẩm Dương càn quấy bới móc tuôn tràn ái dịch ướt đẫm cả bàn tay hắn nhỏ giọt xuống mép giường đọng vũng tràn lan kéo dài thành từng sợi tơ dính nhớp rơi xuống sàn nhà.
"Hưm… Hừ… Hừ!" Thẩm Dương rùng mình, nhắm chặt hai mắt hít thở không thông, hắn tham lam muốn ngửi lấy mùi hương mật hoa thực cốt tiêu hồn của nàng.