"Hư… Ưm… Hừ!" Thẩm Dương lắc đầu cố trấn tỉnh kéo về lý trí mập mờ.
Hắn bò lê cơ thể vẫn còn run rẩy trong cơn cao trào.
Chỉnh lại đôi chân nhỏ của Phụng Nhi ngay ngắn gập lại thành hình chữ M quỳ bò úp sấp.
Thẩm Dương thở hì hục nằm áp lên thân thể yêu mị mất hồn, dục căn thô dài cương cứng lần nữa nhắm ngay miệng huyệt non nớt thọc mạnh vào, sâu tận đáy.
PHỰT…. Xuyên suốt thẳng tắp tàn nhẫn cường hãn vặn bung tất cả chướng ngại trên đường, xông thẳng vào nơi cấm địa cuối cùng.
"A……………….Gruuuuuu…….."
"Á……………….Aaaaaaa………"
Hai cái đầu ngẩng cao cùng thét dài đau đớn.
Thẩm Dương dù rằng đau buốt cự căn do vách tường huyệt động chật khít của nàng vây cắn co bóp cọ mài. Nhưng quả thật là sảng đến mất hồn, từng lỗ chân lông vỡ tung thư thái nhảy múa.
Phụng Nhi hiện tại đã kiệt lực đến mức không thốt nổi nên lời, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ ú ớ kêu khóc, cơ thể bé nhỏ càng thêm cuộn tròn co ro dưới thân thể Thẩm Dương.
Lỗ nhỏ không chút kháng cự mở rộng cắn nuốt lấy cự vật thô lớn, cam chịu hung khí sắc bén cọ mài thọc lộng nghiền nát nơi non nớt mềm yếu nhất.
Từng dòng từng dòng huyết hồng kéo dài thành trăm ngàn sợi tơ đỏ dính nhớp bám lấy nơi hai người kết hợp, chảy tràn thấm đẫm chăn bông đọng thành vũng, sũng nước da^ʍ mỹ mất hồn.
"Gruu… Hực hực hực…." Thẩm Dương thở hồng hộc hồng hộc, tay trái vòng xuống xoa nắn đôi gò nhũ hoa tròn trĩnh nặng trĩu mát rượi. Lòng bàn tay phải đặt lên dưới chiếc trán nhỏ xinh của Phụng Nhi, tránh cho nàng vì cao trào quá mức chịu đựng mà đập đầu bị thương.
Eo hông hắn nhẹ nhàng ngoáy lộng đỉnh đội đáy tử ©υиɠ trơn mịn ấm áp của nàng, thọc đảo ôn nhu mà không hề có ý cắm rút ra vào.
Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn bị chà đạp tàn phá đến mất đi lý trí, mơ mơ hồ hồ cuộn người co giật khóc thút thít.
"Hức…hức… hức…. ứ ư… ứ ư ư ư…"
Nàng vô cùng đáng thương rêи ɾỉ như một con ấu thú vừa mới sinh, run rẩy sợ hãi thế giới xung quanh.
"Phụng Nhi! Nương tử! Đừng khóc! Ngoan!" Thẩm Dương cúi đầu mυ'ŧ hôn lên từng giọt nước mắt vương dài ướt đẫm má nàng.
"Xong rồi bảo bối! Nộn huyệt đã có thể hoàn toàn nuốt trọn lấy dục căn của ta! Hai chúng ta đã kết hợp chặt chẽ trở thành một thể! Từ nay nàng phải ngoan ngoãn sinh con thừa tự cho Thẩm Gia, biết sao? Nàng chính là bảo vật của ta! Bảo vật của Thẩm Gia! Bảo bối, ngoan!"
Mông hắn gồng lên, ngoáy đều đảo lộng, ma sát khắp vách tường hoa non nớt kiều mềm.
"Ứ…Ứ…Ứ… ư ư ư…ứm ưm ưm ưm… Hức… Huuhuhu…" Phụng Nhi đau đớn thống khổ co rụt lại thân thể, đôi chân quỳ bò dang rộng run rẩy, mông nhỏ căng tròn vểnh cao cố cắn nuốt lấy hung khí sắc bén tàn nhẫn xâm nhập nộn huyệt sưng phồng đáng thương.
"Hưm…Hư…Gruuu… Ngoan! Nàng nghỉ ngơi một chút! Ta giúp nàng mở rộng lỗ nhỏ, về sau nàng thừa hoan sẽ không đau đớn đến mức thống khổ thế này!"
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, chậm chạp ôn nhu giúp Phụng Nhi lật ngửa lại người, duỗi thẳng chân thoải mái, đặt hai tay nàng dang ra ôm lấy gối đầu.
Hắn quỳ bò mở lớn chân đặt ở hai bên hông nàng, cự căn chầm chậm ra ra vào vào đỉnh lộng.
"Ứ… Ứ….Ứ… ư ư ư ư…"
Phụng Nhi kiệt lực mơ hồ lắc đầu, thân thể nhỏ nhắn đỏ ửng cong lên đón nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trào dâng, chậm rãi sướиɠ khoái.
Từng cơn đau buốt nơi nộn huyệt cũng dần dần dịu đi khi ái dịch bên trong cuồn cuộn tuôn trào ướt đẫm mật động, xoa dịu vách tường hoa chật vật nóng rát, tầng tầng lớp lớp mị thịt non mềm bắt đầu trở nên co giãn trơn mịn.
Đường mòn nhỏ chầm chậm hẹp liếʍ mυ'ŧ cự vật thô dài cứng nóng.
"Hừ… Hừ… Hực hực hực…" Thẩm Dương thư sướиɠ tê dại, hắn yêu thương vòng tay ôm lấy vật nhỏ bảo bối vào lòng, làn môi ấm nóng hôn mυ'ŧ nhè nhẹ lên vành môi mọng nước đang hé mở rêи ɾỉ thút thít.
"Ứ… ư ư ư…. Ứ….Ưm Ứm ứm ưm ưm ưm…." Đôi chân thon dài của Phụng Nhi bắt đầu run rẩy banh thẳng, mật hoa lần nữa phun xối chảy tràn bao vây lấy cự vật thô dài.
Vách mị thịt như ngàn vạn cái miệng nhỏ tham lam cắи ʍút̼ xoa nắn lấy dục căn.
"A……….. Gruuuu…. Hừm… Hực hực hực hực…" Thẩm Dương nhịn không được rùng mình liên hồi, hai mắt nhuốm đầu dục hỏa, thân hình gồng cứng, cơ bắp săn lên cuồn cuộn xunh động.
Hắn muốn thọc mạnh đâm sâu!
Hắn muốn rong ruổi thúc dục căn dính chặt vào lỗ nhỏ của Phụng Nhi!
Hắn muôn điên cuồng chà đạp thân thể bé nhỏ đang trong l*иg ngực.
Hắn muốn ….
Nhưng hắn không nỡ, hắn phải để nàng thả lỏng nghỉ ngơi một lúc, một lúc nữa thôi.
"Gruuuu!" Thẩm Dương nhắm chặt hai mắt, cố kìm nén lại thú tính đang muốn chiếm lĩnh lý trí của hắn.
Cự căn của hắn vì nhẫn nhịn chèn ép mà càng trở nên sưng phồng dữ tợn, trướng căng bên trong huyệt động non nớt nhỏ hẹp vừa được khai phá của Phụng Nhi.
"Ứ Ứ Ứ…. Ư ư ư ư…. Ô ô ô ô…." Âm thanh nức nở của nàng ngày một lớn dần.
Thân thể run lên bần bật, ưỡn cong. Đôi chân bất giác banh rộng để cự vật thuận lợi ra vào.
"Hừm… Bảo bối ngoan!" Thẩm Dương mỉm cười, yêu thương hôn lên má nàng.