"Ứ… Ứ… Ứ… ư ư ư ư … Ưm… Ứm ứm ứm…"
Thẩm Dương môi nở nụ cười thật tươi, nhìn dòng máu đỏ quyện lấy bạch dịch tượng trưng cho sự thuần khiết của Phụng Nhi đã trao trọn cho hắn.
Hắn thở dốc bò đến áp sát thân thể kiều mị quẫy đạp lung tung, kéo mở hai chân nàng tách ra, hắn quỳ bò chen thân vào giữa.
Đôi tay âu yếm vòng ôm lấy nàng, khủy tay chống giường tránh quá mức đè ép khiến nàng khó chịu.
Hắn dùng đầu nấm cọ cọ xoa xoa bên ngoài miệng huyệt sưng tấy rướm máu của nàng.
"Phụng Nhi bảo bối! Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?!"
Phụt… Phụt phụt phụt……
Một cú thúc hung mãnh cuồng dã vặn bung tầng tầng lớp lớp mị thịt non nớt, kéo căng ngàn vạn nếp gấp mềm mại trơn mịn nơi đường hành lang chật khít. Cự căn thô dài thọc sâu đội cao lên miệng tử ©υиɠ yếu ớt mẫn cảm của nàng.
"Á….. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…… Đừng mà! Đừng! Đừng! Nứt rồi! Ô ô ô…Lỗ nhỏ rách nát rồi! Ô ô ô…"
Phụng Nhi vật vã oằn mình gào khóc vô cùng bi thảm, đôi mắt to tròn trong veo ngập nước, từng giọt lệ đau đớn thống khổ chảy dài bên má. Đầu nàng lắc mạnh nức nở nghẹn ngào.
"Phụng Nhi! Phụng Nhi của ta!" Thẩm Dương ôm quấn lấy thân thể nàng dán sát vào l*иg ngực, cong mông nhẹ nhàng ra vào đưa đẩy cắm rút.
"Á….Ứ…Ứ…Ứ… Ư… ư ư ư ư…. Ô ô ô… Xong rồi mà! Đã xong rồi mà! Tha thϊếp! Tướng công, xin chàng! Ứ… Ứ… ư ư ư… Ô ô ô…"
Đôi chân mảnh khảnh thon dài ngày càng banh rộng, đau đớn giữa hai chân khiến nàng gần như tê dại, thân thể hoàn toàn mất đi quyền tự chủ, quẫy đạp kêu khóc cầu khẩn, van xin tướng công buông tha cho nàng.
"Nàng yêu ta sao? Phụng Nhi?" Môi lưỡi Thẩm Dương liếʍ mυ'ŧ cọ mài khắp chiếc cổ mịn màng trắng nõn.
"Yêu! Yêu chàng! Tướng công! Ô ô ô…" Phụng Nhi đau buốt dang rộng hai chân, hai tay ghì chặt gối đầu, ưỡn ngực đung đưa hai quả đồi tròn căng mời gọi, ngẩng đầu ra sau nức nở nghẹn ngào.
Huyệt động non nớt ướŧ áŧ cố gắng cắn nuốt bao vây xoa nắn dị vật khổng lồ liên tục ra vào xâm phạm.
"Nàng thật xinh đẹp!" Thẩm Dương nâng bàn tay phải ve vuốt nắn nót vòng ngực căng tròn đẫy đà.
"Hức hức …Hức… Ô ô ô ô…Thϊếp chịu không nổi! Chịu không nổi! Á…..Aaaaaa….. Ô ô ô Ứ…ư ư ư…"
"Cố gắng nuốt vào! Ta còn chưa vào hết đây này! Nàng sướиɠ lắm đúng không? Lúc nãy còn sảng tới mức không kìm chế được bản thân cơ mà! Hưm… Ưm… Hừ…"
Thẩm Dương trợn mắt, rùng mình liên hồi, cơ thịt săn cứng căng phồng cuồn cuộn.
"Gruuuu…. A……." Hắn nhẫn không được gầm lên, thân thể áp sát ôm cứng lấy thân thể bé nhỏ của Phụng Nhi vào lòng.
Cự căn thô dài tàn nhẫn hung bạo thúc mạnh thọc sâu, liên tục đội cao vách tường cổ tử ©υиɠ yếu ớt non nớt của nàng.
"Không! Không Không Không………….. Á….Aaaaaaaaaaaaaa…… Sâu quá! Sâu! Ô ô ô… Đội rách rồi! Nứt rối! Á… Ứ … Ô ô ô… Cứu thϊếp! Dương! Ô ô ô…"
Phụng Nhi như con thuyền lá đơn độc quay cuồng trước cơn phong ba cuồn cuộn ập đến, không cách nào tránh thoát, không cách nào rời đi, chỉ có thể oằn mình khổ sở thừa nhận từng cơn sóng triều dồn dập đổ xô, nhấn chìm giữa biển sâu du͙© vọиɠ.
Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập….
Âm thanh da thịt va chạm cuồng dã không dứt, mạnh mẽ hung bạo vặn bung nộn huyệt non nớt đáng thương chỉ mới lần đầu bị cưỡng ép thừa hoan.
Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập….
"Đừng mà! Đừng! Cứu! Mẫu thân! Cứu nữ nhi! Ô ô ô… Đau quá! Nữ nhi đau quá! Ô ô ô ô…"
Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập….
"Á………..Aaaaaaaaaaaaaaaa…. Dương! Tha cho thϊếp đi mà! Tha cho thϊếp! Xin chàng! Lỗ nhỏ bị thọc nát rồi! Nát rồi! Ô ô ô…"
Đôi chân thon dài của nàng bất lực banh rộng đá đạp lung tung, thân thể nhỏ nhắn oằn mình thống khổ kêu khóc, lỗ nhỏ của nàng rát buốt nóng cháy, thật sự muốn cháy rồi, ô ô ô.
"A………..Gruuuu…." Thẩm Dương bỗng dưng bật người thẳng đứng, đôi bàn tay mạnh mẽ ấn đè mạnh hai đùi nàng mở rộng áp sát mặt giường.
Đôi mắt nhuộm đẫm du͙© vọиɠ đỏ bừng tràn đầy tia máu.
Hắn dập mạnh thân thể từ trên cao mang theo toàn bộ trọng lực của bản thân, tàn nhẫn thọc sâu cự căn thô dài to lớn xỏ xuyên qua huyệt động chật hẹp non nớt.
PHỤT PHỤT PHỤT PHỤT …… PHỰT……….
"Á…..Á…..Á……..Á……Aaaaaaaaaaaaaaaaaa……" Phụng Nhi cuồng loạn lắc đầu hét thảm, nàng gào khóc vô cùng đáng thương.
Đôi mắt hoàn toàn dại ra không còn chút tiêu cự, mông nhỏ căng cứng vểnh cao giật nẩy nẩy liên hồi, bụng nhỏ co thắt vật vã.
Cổ tử ©υиɠ kín kẽ bị cự vật thô nóng vặn bung nứt vỡ, hoàn toàn xỏ xuyên đâm sâu tận đáy.
"Gruuuu…. A….. Sảng! Sảng! Sảng! A……………" Thẩm Dương gầm thét, từng tế bào thần kinh vỡ tung đứt gãy, tinh hoa nóng bỏng không ngừng phun trào mạnh mẽ tưới thẳng lên đáy tử ©υиɠ non nớt kiều nhuyễn của nàng.
Hắn run lên bần bật, rùng mình dứt khoát rút dục căn mềm nhũn ra khỏi nộn huyệt bị chà đạp sưng tấy đáng thương.
"Ô ô ô… Ô ô ô…. Ứ… ư ư ư… Ứ Ứ Ứ… Ô ô ô…" Phụng Nhi hoảng loạn lật úp thân thể co rút không ngừng, hơi thở thoi thóp nức nở đáng thương, cuộn tròn ôm lấy chăn bông bên dưới thân thể.
Miệng huyệt bị căng trướng nới lỏng thời gian dài mở rộng tròn to như quả trứng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa cùng máu tươi chảy lọc tọc lọc tọc ướt dính nhuộm hồng khắp chăn bông.
"Ô ô ô… Ô ô ô ô ô ô…. Ứm Ứm Ứm…. Ô ô ô ô…" Đôi mắt thống khổ nhắm chặt, nàng quỳ bò lê lết oằn oại khóc nghẹn.