"Để bổn thiếu gia xem còn ai dám xông vào cứu nàng!" Thẩm Dương gầm lên, hai mắt đỏ rực.
Hắn buông tay chẳng thèm ôm giữ lấy Phụng Nhi mà là chống ra sau người gồng mình tận hưởng kɧoáı ©ảʍ phần đầu nấm to lớn bị huyệt nhỏ non mịn ướŧ áŧ cắn nghiến bao vây nghiền ép.
Phụng Nhi sau tiếng thét dài thì tất cả âm thanh đều nghẹn tại thanh quản không cách nào hít thở, đôi tay nàng quấn chặt lấy cổ Thẩm Dương, đầu gối kẹp chặt lấy hông nách hắn cố giữ không để thân thể trầm xuống.
"Hức hức hức… Ứm… ư ư ư ư…" Nàng thở cũng thấy đau buốt, đôi môi há lớn cố gắng thở dốc, từng âm thanh nấc nghẹn ngào run rẩy phát ra thút thít vô cùng đáng thương.
Huyết màng bị đỉnh đầu nấm của hắn đội căng trướng nhói buốt đau thấu tâm tâm mỗi khi nàng hít thở.
"Sao không khóc lóc kêu cứu mẫu thân nữa? Nàng rất giỏi mà không phải sao? Khóc lớn lên cho ta xem!"
"Ứ… Ứ… ư… ư ư… Tướng công! Xin chàng! Tướng công!" Âm thanh nức nở của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, đôi môi run run thút thít dán sát bên tai hắn uất ức cầu khẩn.
"Tự mà giải thoát đi! Lần sau còn dám cầu xin mẫu thân cứu nàng thì đừng trách ta!"
Thẩm Dương nghiến răng bức ép bản thân chịu đựng không lập tức xỏ xuyên nàng, hắn nâng nàng dán sát vào lòng, quỳ đò đến giữa giường kéo gối đặt nàng nằm ngửa tay chân tự do, đầu kê lên gối bông mềm, tháo tay nàng khỏi cổ mình.
"Tự tìm cách phá thân đi! Dám rút ra ta lập tức thọc nát lỗ nhỏ của nàng!" Thân thể hắn đỏ rần mướt mồ hôi, đôi tay nâng lấy mông nàng cũng liền buông ra, không thèm giúp nàng giữ khoảng cách nơi kết hợp giảm bớt cơn đau buốt.
"Á……..Aaaaaaaaaaa……. Ứm ưm ưm…. Ứ ứ ư ư ư…" Phụng Nhi đau đớn khóc nấc, nàng gấp lại hai chân chống xuống mặt giường cố nâng lên nơi tư mật ngậm giữ phần đỉnh đầu của cự căn thô nóng, chỉ cần nhích một chút thôi cũng khiến nàng đau đến mức chết đi sống lại.
Thân thể nhỏ nhắn run rẩy ưỡn cong thành hình vòng cung quằn quại khóc nghẹn ngào, nàng đau quá, đau quá ô ô ô.
Lỗ nhỏ non nớt bị dị vật nóng bỏng chen vào chặt khít căng cứng không một khe hở, đội căng tấm huyết màng mỏng manh rát buốt, nàng hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
"Aaaaaaaaaaa……….Á………….Aaaaaaaaaaaaaa…… Hức hức hức…. Ứ…. Ư …ư ư ư…"
Nàng động một chút đã kêu khóc rên hừ hừ đau đớn thống khổ rồi, làm sao còn năng lực tự hành phá thân?
Phụng Nhi chỉ có thể oằn mình nức nở, hai bàn tay chụp lấy gối đầu ghì mạnh cào cấu, hai chân chống giữ nâng cao nơi kết hợp để không quá mức đau đớn.
"Dương! Cứu thϊếp! Dương! Đau quá! Đau quá! Á…….. Aaaaaaaaaaa……"
Mật dịch theo từng đợt run rẩy của thân thể bé nhỏ mà tuôn trào tràn lan, dần dần bôi trơn khắp huyệt động chật trất rỉ rả thấm dần chảy đầy phần cán dục căn nhỏ giọt xuống mặt giường.
"Nàng gả cho ai? Lỗ nhỏ của nàng thuộc về ai? Biết sao?" Thẩm Dương hai tay chống sát vai nàng, cắn răng mắt đỏ cay nhuộm đầy dục hỏa, gồng mình nhẫn nhịn muốn dạy cho nàng một bài học, sau này không còn dám chống đối hắn nữa.
"Tướng công! Dương! Thϊếp gả cho chàng! Sinh con cho chàng! Giúp thϊếp phá thân! Xin chàng! Giúp thϊếp! Ứ… Ứ…. A…..Aaaaaa……..Á…………Aaaaaaaaaa……"
Phụng Nhi lần nữa oằn mình thừa nhận cao trào kinh khủng ập tới, xử nữ chưa từng thừa hoan như nàng làm sao chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt đánh sâu vào linh hồn thế này? Chỉ có thể lắc mạnh đầu khóc thảm cầu xin, lại không biết phải cầu xin điều gì.
"Nàng muốn nói gì với mẫu thân sao? Nương tử!" Thẩm Dương yêu thương cúi đầu hôn lên gò má đẫm nước mắt đau đớn của Phụng Nhi, hvòng tay ôm dán thân thể nhỏ nhắn oằn mình co giật của nàng vào lòng, hắn thẳng lưng quỳ ngồi vuốt ve dỗ dành.
"Ứm… Ứ… Ứ…. Aaaaa….. Hức….." Nàng run rẩy nghẹn ngào ôm ghì lấy cổ Thẩm Dương, thân thể dán sát vào hắn không dám buông rời. Bờ mông được đôi tay rắn rỏi của hắn nâng lên nàng theo tư thế ngồi lên cự căn thô dài của hắn.
"Á…….Aaaaaaaaaaaaaaa……. Ứm Ứm Ứm…. Ư ư ư ư…." Phụng Nhi ngửa đầu ra sau, ưỡn mình cong thành hình vòng cung vũ mị, run rẩy không dứt, mật dịch như nước róc rách chảy tràn.
Nàng lắc mạnh đầu khóc nấc, nước mắt lăn dài thành chuỗi, lại không cách nào thốt nên lời, nàng đau quá, đau quá, ô ô ô.
"Gruuu… Hừm!" Thẩm Dương rít lên từ kẽ răng, hắn cũng bị huyệt động căng chật của nàng bẻ muốn gãy luôn phần đầu nấm mất rồi, co thắt ướŧ áŧ trúc trắc chật chội thế này thì dục căn của ai có thể nhẫn nổi mà không bắn pháo hoa đầu hàng đây?
"Ngoan! Mau nói cho mẫu thân nghe!" Hắn thở dốc, thân thể ướt đẫm mồ hôi ôm ghì lấy nàng, răng môi cắn lên bờ vai trắng nõn nà cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ dâng trào.
"Ứ… Ư ư ư… Mẫu thân! Phụng Nhi muốn sinh con cho tướng công! Muốn được tướng công phá thân! Ô ô ô ô… Ô ô ô ô… Ứ… ư ư… A….Aaaaaa…." Bụng nhỏ co thít căng trướng khiến nàng đau buốt khó thở, du͙© vọиɠ trào dâng kéo theo cao trào từng lớp từng lớp chồng chất lên nhau không cách nào thừa nhận nổi.
"Dương nhi! Đừng giày vò em nữa! Em còn rất nhỏ! Mẫu thân cầu xin con!" Mắt bà đong đầy nước, thật sự bà biết rõ thứ kia của con trai bà kinh khủng đến mức nào, nên bà năm xưa mới ngăn cản không để Dương nhi làm càn khi con bé còn quá nhỏ. Hiện tại bào cũng thật sự bất lực rồi. Không cách nào kéo dài thêm nữa.
Đuổi hết những người đang canh phòng, bà cũng lẳng lặng rời đi. Bà còn đứng nữa thì con trai bà sẽ nổi điên mà làm ẩu mất.