"Ô ô ô… Đừng liếʍ mà! Đừng hút nữa! Ta mắc xi xi… Ô ô ô…" Phụng Nhi chịu không nổi nơi tư mật bị môi lưỡng nóng rực cắи ʍút̼ liếʍ láp vòng quanh mép thịt.
Tay chân không được tự do càng khiến nàng thêm hoảng sợ hoang mang, thân thể nhỏ nhắn co rụt, hai gò núi căng tràn no đủ đong đưa run rẩy, bụng dưới hóp lại cong lưng ưỡn mình muốn né tránh.
Lọc tọc lọc tọc lọc tọc…
"Hư… Hừm…" Thẩm Dương thở dốc, cắm đầu chen vào giữa hai chân thon của nàng say sưa nếm lấy mật ngọt thơm tho.
Đôi tay hắn nắm tay xoa nắn giày vò cặp nhũ hoa căng tròn co dãn, đôi lúc lại kẹp lấy đỉnh hồng mai vào giữa hai ngón tay mà day day bóp véo.
"Ô ô ô… Ứ Ứ Ứ… A….A….A…. Cứu cứu! Mẫu thân! Ô ô ô… Phụng Nhi chịu không nổi! Chịu không nổi! Á………….Aaaaaaaaaaaaaaa….." Nàng ngửa đầu cong mình hét thảm, cơ thể co rút run rẩy lại không cách nào thoát khỏi trói buộc.
Ái dịch ào ạt tuôn tràn như suối róc rách róc rách.
"Mật yêu của nàng ngọt chết ta! Hừm…" Thẩm Dương rùng mình vài lần, môi lưỡi tham lam liếʍ mυ'ŧ lấy mật dịch đang không ngừng tuôn trào từ nộn huyệt.
Đầu lưỡi hắn ngày càng tham lam liếʍ mυ'ŧ đào sâu hơn vào trong huyệt động non nớt chưa từng có người ghé thăm. Ngoáy lộng mật dịch, ma sát cọ mài lên tấm huyết màng tượng trưng cho sự thuần khiết của nàng.
"Ô ô ô… Đau quá! Rát quá! Ô ô ô… Đừng liếʍ nơi đó! Đừng mà! Ô ô ô…"
Vách tường hoa mẫn cảm bị môi lưỡi nóng cháy của Thẩm Dương tà ác tàn phá ngoáy đảo khiến nơi tư mật của nàng rát buốt, sợ hãi co rút không ngừng.
Ái dịch xử nữ lan tỏa thơm ngát khiến Thẩm Dương rùng mình thở dốc không ngừng.
"Hưm… Nàng muốn ta cởi trói hay giữ nguyên tư thế này giúp nàng phá thân đây?" Hắn cười vô cùng âm hiểm trêu chọc nàng, ngước mắt nhìn gương mặt ửng đỏ khóc đến đáng thương, đầu lưỡi thè ra thật dài mài cọ khắp mép nộn huyệt.
"Ô ô ô… Tướng công mau mau cởi trói! Thϊếp sẽ không chạy trốn! Không dám chạy trốn ô ô ô…" Phụng Nhi lắc mạnh đầu, bụng dưới co rút liên hồi khiến nàng không cách nào hít thở thông thuận, há lớn miệng nức nở đầy khổ sở.
"Dám lừa dối ta nàng liền sẽ hối hận!" Thẩm Dương tháo nhanh dây trói Phụng Nhi, bế bổng nàng đi đến ngồi bên cạnh giường.
"Ôm lấy cổ ta! Tự nàng chậm rãi mở rộng hai chân ngồi lên dục căn! Không nghe lời ta sẽ mặc kệ nàng chịu đau mà tùy tiện thọc nát lỗ nhỏ!" Hắn nghiến răng trừng mắt vật nhỏ đối mặt với hắn, hai chân gập lại run rẩy, vòng ngực căng tràn hoảng loạn dán vào mặt, vòng tay ôm cứng lấy cổ hắn.
Thẩm Dương đôi bàn tay cứng cáp đỡ lấy hai bờ mông vểnh của nàng trợ lực nâng lên.
Đặt đỉnh đầu cự căn thô lớn bằng nắm tay nàng chống lên nộn huyệt ướt đẫm ái dịch.
"Ô ô ô… Cứng quá! Nóng quá! Lớn quá! Ô ô ô… Mẫu thân, cứu cứ nữ nhi ô ô ô…" Cửa huyệt động non mềm bị cự vật thô nóng chống đỡ khiến Phụng Nhi càng thêm hoảng loạn khóc thét.
"Dương nhi! Con nhẹ nhàng một chút! Đừng khiến em phát hoảng lên như thế!" Bà thật sự bất lực rồi, trốn tận trong phòng mà vẫn bị âm thanh gào khóc thảm thương của con bé gọi phải chạy ra đến tận đây.
Lão phu nhân đứng trước cửa phòng càng thấy muốn ngất xỉu vì xung quanh toàn là gia đinh canh phòng.
"Các người đứng đây làm gì? Mau gọi hết gia đinh rời xa phòng tân hôn cho ta! Muốn dọa chết con bé à?"
"Ô ô ô… Mẫu thân! Cứu cứu Phụng Nhi! Mẫu thân ô ô ô…" Phụng Nhi khóc lớn, nàng nhìn ra hướng cửa phòng, có bóng dáng của bà bên ngoài, cùng dàn gia đinh lục tục quay đầu chạy trối chết.
Phụng Nhi không dám buông tay khỏi cổ Thẩm Dương, nàng không dám bỏ chạy, nàng chỉ cần động một chút thôi hắn sẽ lập tức xỏ xuyên nàng, ô ô ô.
"Mẫu thân! Con đã chờ nàng đúng như lời hứa! Hiện tại chúng con đã là phu thê, đâu có mẫu thân nhà ai lại đi náo động phòng thế này đúng không?!"
Đôi tay hắn tà ác nắm giữ lấy hai bờ mông của nàng nhấn nhấn xuống, dục căn hung hãn thọc thọc nhấp nhấp như muốn chen vào huyệt động non nớt.
"Đau! Đau! Đau quá! Mẫu thân! Ô ô ô… Cứu cứu nữ nhi!"
"Dương nhi! Em đau, con không thể nhẹ nhàng chút sao?" Bà hít vào một hơi thật dài, đôi mi chau lại, có nhà ai động phòng mà tiểu thân nương kêu khóc bi thảm đến mức cả làng đều nghe đến sao? Cái danh ác bá của tên nhóc này chắc sợ thiên hạ chưa biết à?
"Con còn chưa có làm gì nàng! Từ nãy đến giờ chỉ sờ sờ lỗ nhỏ để nàng dễ chịu!" Hắn tức muốn hộc máu, hắn chưa có làm gì nàng hết, nàng lại làm như hắn thọc nát lỗ nhỏ của nàng vậy? Mẫu thân cứ phải bênh vực nàng.
"Ô ô ô… Mẫu thân! Phụng nhi không muốn bị thọc nát lỗ nhỏ! Phụng Nhi không muốn sinh hài tử! Ô ô ô…"
"Phụng nhi ngoan! Nữ nhân nào cũng phải trải qua chuyện này, con cứ xem như bị chó cắn đau một chút là được rồi! Mẫu thân cũng rất trông mong có cháu để ẵm bồng!"
"Con không làm nữ nhân! Không muốn làm nữ nhân! Ô ô ô… Mau thả con ra! Mẫu thân! Cứu cứu con!"
PHỤT…
"Á……………………Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………"
Tiếng thét dài bi thương vang vọng, khiến tất cả những người quanh đó đều phải rùng mình hoảng sợ, đứng ngây người không dám cử động.
Lão phu nhân cũng đứng hình hoang mang, rùng mình sợ hãi nhìn lên cánh cửa phòng tân hôn đóng kín.