Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 4 - Chương 3: Để bổn thiếu gia giúp nàng phá thân! (H+)

"Ô ô ô… Ô ô ô… Đừng cởi mà! Đừng cởi đồ ra ô ô ô!" Phụng Nhi nhắm tịt hai mắt lại, đôi tay sợ hãi nắm ghì lấy tay áo Thẩm Dương không cho hắn cởi đồ.

Thẩm Dương trợn tròn hai mắt nhìn vật nhỏ quấn chăn được một cánh tay ôm trọn nhất quyết không buông tay khỏi y phục của hắn. Nàng nghĩ là nắm lại tay áo là hắn không cách nào tự thoát y à?

"Thơ ngây!" Thẩm Dương lột sạch y phục trong chớp mắt, chỉ giữ lại đúng cái tay áo Phụng Nhi đang nhắm tịt hai mắt quyết liệt chụp lấy. Hắc phì cười, thật sự bất lực với cái vật nhỏ ngu ngốc này mà.

"Nàng thích cái áo này đến vậy à? Tướng công sẽ mặc nó nhiều một chút cho nàng ngắm thoải mái!" Thẩm Dương ngồi lại xuống cạnh giường, đôi tay ôm vào lấy vật nhỏ được quấn kỹ trong chăn.

Lúc nãy vừa cứu nàng khỏi tay tên da^ʍ tặc kia, hắn liền mang nàng về nhúng nước tắm rửa một chập. Xong dùng chăn quấn lấy nàng mang đi vòng quanh cho chừa tội dám bỏ trốn khỏi hắn, hừ.

Thẩm Dương buồn cười nhìn vật nhỏ hai mắt nhắm tịt, thân thể run run, tay cứ nắm mãi cái tay áo của hắn không chịu buông. Môi nàng cong cong mếu máo, chóp mũi nhỏ hít hít ửng đỏ vô cùng đáng thương.

"Xem nàng còn dám chạy tiếp nữa không?! Nàng có thấy bóng người đứng ngay cửa sao? Ta cố ý bảo bọn họ canh gác đấy, để bọn họ ngắm xem lúc nàng khỏa thân bỏ chạy sẽ mất hồn như thế nào! Hừ! Dám bắt ta nhịn ăn suốt hai năm! Nàng lá gan thật lớn!"

"Ô ô ô… Mẫu thân! Cứu cứu nữ nhi! Ô ô ô…"

"Nàng nghĩ cứ nhắm mắt là mọi chuyện sẽ qua? Mẫu thân sẽ cưới nàng à? Nữ nhi nhà người ta vừa tròn 13 tuổi đã được gả chồng sinh con! Nàng hiện tại đã 16 rồi, mẫu thân cũng không thể giữ nàng lại mãi! Ta vì chờ nàng trưởng thành mà đến hiện tại Thẩm gia vẫn chưa có người thừa tự! Nàng cảm thấy mẫu thân còn sẽ giúp nàng rồi lại phải chờ bao lâu nữa mới có cháu ẵm bồng hả?"

"Hức…"

"Nàng đừng có mà giả câm giả điếc với Ta!"

"Ô ô ô… Lỗ xi xi của ta mới có chút xíu thôi! Chàng phải chờ ta trưởng thành thêm nữa! Tướng công! Chờ ta trưởng thành đi mà! Ô ô ô…" Phụng Nhi úp mặt vào vòm ngực trần rộng lớn của Thẩm Dương, tay nhỏ bất giác vuốt ve vuốt ve cơ ngực hắn.

"Hư…" Thẩm Dương rùng mình, tự dưng gọi hắn tướng công? Tự dưng cái nàng tốt lành ngang xương vậy à?

"Nàng phải xưng là thϊếp, nghe cho ngọt ngào một chút, xưng ta với ai hả?"

"Ô ô ô… Tướng công! Thϊếp còn nhỏ mà! Ô ô ô!"

"Bổn thiếu gia không tin nàng! Để bổn thiếu gia kiểm tra một chút, xem có phải nàng đang nói dối lừa hay không?" Hai mắt Thẩm Dương tỏa sáng đầy vẻ gian manh.

Thẩm Dương cánh tay trái vòng ôm nàng vào lòng, bàn tay phải lần dò bên trong chăn chạm vào nơi tư mật giữa hai chân nàng, ve vuốt vỗ về lùm cỏ lưa thưa, luồn ngón giữa chai sần len lõi trong khe hẹp giữa hai mảnh âm thần kiều nộn múp míp.

"Ứm… Ưm… Ứ… ư ư ư… Ô ô ô…" Phụng Nhi hai chân run rẩy bị bàn tay cứng rắn của hắn tách ra đặt trên mặt giường.

Nàng sợ hãi thân hình nhỏ nhắn co rụt, đôi môi mọng đỏ xinh xắn hé mở, thở dốc run rẩy.

"Tiểu nương tử! Nàng thật thơm! Chỉ duy nhất nàng mới thơm như vậy! Đúng là lỗ của nàng nhỏ thật!" Thẩm Dương cúi đầu đặt môi hôn lên má nàng, nơi vừa có một giọt nước mắt lăn dài. Ngón tay hắn chạm vào cửa huyệt non nớt nhỏ hẹp, vừa trơn vừa mịn màng, hương thơm xử nữ nhẹ nhàng lan tỏa khiến hắn mê say hít sâu thưởng thức.

"Ô ô ô… Tha cho ta đi mà! Dương ca! Tha cho muội! Ô ô ô…" Nơi tư mật bị ngón tay chai sạm xoa nắn vuốt ve khiến nàng vô cùng khó chịu, vô cùng sợ hãi, ô ô ô.

"Thơm thế này mà muốn bổn thiếu gia bỏ qua? Không có cửa đâu tiểu nương tử ngốc!"

Thẩm Dương kéo mạnh vứt bỏ tấm chăn quấn lấy Phụng Nhi sang góc giường.

Cánh tay ôm ghì lấy nàng càng thêm chặt chẽ không để nàng phản kháng, bàn tay phải ấn đè lại xương mu, ngón giữa nhấn nhấn ra vẻ muốn chui vào lỗ nhỏ.

"Ô ô ô… Trả ta! Trả chăn cho ta! Ô ô ô…" Phụng Nhi khóc nấc lên, quẩy mạnh muốn tránh thoát lại cảm nhận ngón tay nhám xì xì của hắn muốn chen vào lỗ nhỏ liền giật mình cứng người yên tĩnh lại.

"Biết sợ ta rồi sao? Nàng thử giãy ra cho ta xem?" Hắn nhếch môi cười, nguy hiểm kề môi cắn nhẹ đôi môi xinh đẹp run rẩy, đầu lưỡi nóng cháy la liếʍ quanh vành môi cong cong ủy khuất của nàng.

Bàn tay hắn vẫn không ngừng xoa nắn ve vãn cánh cửa mị huyệt non mịn đáng thương.

"Hức… Ô ô ô… Đừng sờ nữa mà! Tướng công! Ô ô ô…" Đôi chân Phụng Nhi run rẩy ngày càng bị bàn tay hắn tách rộng dễ bề càn quấy.

"Thật là! Đến cái vành môi của nàng cũng ngọt lịm nữa! Tiểu nương tử yêu nghiệt của bổn thiếu gia! Giờ đến hai chiếc bánh bao căng tròn của nàng! Để bổn thiếu gia xem có ngon không!"

Dứt câu liền hé môi đớp trọn đỉnh hồng mai nhỏ nhắn mềm mại vào trong môi lưỡi ướt nóng, cắи ʍút̼ liếʍ láp.

"Ô ô ô… Đừng mà! Đừng mà! Ô ô ô…" Hai nơi mẫn cảm nhất thân thể nàng bị Thẩm Dương trên dưới giáp công xoa nắn giày vò vô cùng đáng thương.

"Ô ô ô… Ta mắc tiểu! Mắc tiểu! Đừng mà! Ô ô ô…" Phụng Nhi khóc nấc bật mở hai mắt cố gắng giãy giụa tránh thoát.

Ngón tay Thẩm Dương cảm nhận được sự ướŧ áŧ đến từ mật hoa thơm ngọt đang chậm chạp rỉ rả chảy ra từ nộn huyệt của nàng. Bàn tay hắn càng thêm dùng lực giày vò cửa động non nớt.

"Hắc hắc! Là mật hoa, không phải mắc tiểu, đồ ngốc! Thứ này sẽ giúp nàng bớt phải chịu đựng đau rát khi được bổn thiếu gia phá thân, hiểu sao? Cố gắng phun mật thật nhiều là được!"

"Ô ô ô… Ta không muốn phá thân! Ta không muốn bị thọc lỗ xi xi! Ô ô ô…" Thân thể nàng vô cùng khô nóng khó chịu, ai đến cứu cứu nàng, ô ô ô.

Bộp… Hắn vỗ mạnh lên mông nhỏ của nàng.

"Ô… Đau!"

"Không phải nàng nói lỗ xi xi của nàng rất nhỏ sao hả? Bổn thiếu gia đang giúp nàng mở lớn ra đây này! Sẵn tiện sau này dễ dàng sinh hài tử cho bổn thiếu gia!"

"Ô ô ô… Ta mới không sinh! Dương ca tự đi mà sinh! Ô ô ô…"

Thẩm Dương tức đến nghiến răng, đúng là cứng mềm gì nàng cũng không chịu ăn mà, tức chết hắn.

"Không thèm nói với nàng nữa! Để bổn thiếu gia giúp nàng phá thân! Bổn thiếu gia dạy cho nàng biết thế nào là dục tiên dục tử! Hắc hắc hắc!" Thẩm Dương cười híp mắt gian tà.

Hắn đem Phụng Nhi đặt nằm ngửa ra bàn trà bằng đá cẩm thạch, hai chân gập đứng hình chữ M, lòng bàn chân chống xuống mặt bàn. Dùng dây trói cổ tay và cổ chân của nàng lại với nhau. Một tay trói với một chân, hai chân dang rộng.

"Ô ô ô… Cứu cứu nữ nhi! Mẫu thân! Ô ô ô…" Nàng không dám chạy ra ngoài, nàng đang khỏa thân. Từ cửa chính đến cửa sổ đều có bóng người đang đứng, nàng thật sự sợ hãi ô ô ô.

Nàng cũng không dám khóc lớn, nàng sợ bọn họ nghe được âm thanh nhục nhã của nàng, ô ô ô.