"Đóng sạch tất cả cửa ra vào kể cả cửa sổ! Cho người canh giữ cẩn mật! Thiếu Phu Nhân dám tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trốn thì các ngươi cũng phải có sẵn chăn quấn lấy trói lại vứt về phòng cho bổn thiếu gia!"
"Dạ! Đại thiếu gia!" Tất cả gia đinh nhanh chóng lôi kéo phạm nhân ra khỏi phòng, lau dọn sạch sẽ một vòng rồi mới đóng hết cửa rời đi canh gác.
Thẩm Dương câu môi tà ác cười cười trêu chọc vật nhỏ trong l*иg ngực.
Hai năm trước nàng thật sự dám quấn lấy tấm khăn trải bàn mà chạy một mạch đến phòng niệm phật của mẫu thân hắn kêu khóc cầu xin bà.
Nàng từ nhỏ được bà đem về nuôi dưỡng khi cả nhà bất hạnh bị thổ phỉ tàn sát, bà cưng sủng còn hơn con gái ruột.
Vì vậy mà hắn bị bà mắng cho một trận tơi bời máu chó lâm đầu, cấm đến gần Phụng Nhi cho đến khi nàng 16 tuổi.
Cũng may từ khi mẫu thân mang nàng về hắn đã kiên quyết cự tuyệt nhận nàng làm em gái nuôi, cũng không cho mẫu thân nhận nàng làm con, nếu không làm sao hắn có thể cưới nàng vào cửa được?
Vật nhỏ trắng trắng mềm mềm thơm nức mũi mà ai thấy đều phải siêu lòng này phải là của hắn.
"Phu nhân! Cứu nô tì! Ô ô ô…" Phụng Nhi khóc lớn muốn mẫu thân đại nhân có thể nghe thấy mà đến cứu nàng.
"Nàng còn dám gọi? Nghe tin nàng bị ả ta đánh tráo, còn bị bắt cóc bán cho kẻ ác. Mẫu thân đã bất tỉnh hai hôm nay rồi!" À thật ra là bà đã tỉnh và đã được thông báo tìm được nàng an toàn. Nhưng hắn cũng dặn dò không đồng ý cho bà can thiệp việc hắn dạy dỗ nàng.
Giờ Phụng Nhi đã là nương tử của hắn, bà không thể vươn tay quá dài nữa.
"Ô ô ô… Nô tì muốn đi tìm phu nhân!" Nàng giãy giụa hết lực, nhưng cũng không cách nào xê dịch được cánh tay cứng chắc của Thẩm Dương.
"Đừng giả vờ muốn tìm đường chạy! Nói! từ khi nào nàng tự xưng nô tì? Ai bắt nàng tự xưng nô tì trong Thẩm gia?" Nhà hắn từ khi nào có một nô tì leo luôn lên đầu chủ tử mà ngồi thế này hả?
"Ô ô ô… là Xuân Lan tỷ tỷ nói nếu làm nô tì sẽ không bị đại thiếu gia ép gả! Ô ô ô…" Hắn siết lấy nàng đau quá ô ô ô. Thật là độc ác ô ô ô.
"Lại là Xuân Lan? Tiện tì đó vẫn chưa chịu chết tâm? Hai năm trước cầu xin mẫu thân để ả thay nàng đến làm nha đầu thông phòng cho bổn thiếu gia! Bị bổn thiếu gia đá bay đuổi đi làm tạp dịch xa tận thành đông, vẫn còn rù quến đứa ngốc như nàng? Nàng chết tâm đi! Ta sẽ sai gia đinh đi xử trí tiện tì đó cả thể!"
"Đồ ác độc! Ô ô ô…" Hắn vì cái gì cứ muốn bắt nạt nàng? Vì cái gì cứ phải thọc lỗ nhỏ của nàng? Ô ô ô.
"Ta ác độc? Ta là giữ thân như ngọc để chờ đợi nàng trưởng thành! Nàng nhìn xem bên cạnh ta hoàn toàn là gia đinh, một ả tỳ nữ cũng chẳng còn. Ta chán ghét ánh mắt thèm muốn của bọn họ như muốn nuốt chửng ta! Bổn thiếu gia thanh cao trong sạch nàng có hiểu hay không hả?"
"Nô tì có hỏi qua Thu Mộng tỷ tỷ, Ngài cũng có thể thọc lỗ nhỏ của tỷ tỷ thay nô tì mà ! Ô ô ô…"
"Câm miệng! Bổn thiếu gia từ khi nào thành hàng hóa cho nàng mặc sức bày bố vậy hả? Rồi đi gặp ai nàng cũng bảo người ta thay nàng đưa lỗ nhỏ cho ta thọc à?" Hắn thật sự hết biết nói gì với nàng, cái đồ ngu xuẩn này.
"Nô tì lúc nãy bị tên xấu xa kia hun hun ở cổ, hun hun ở mông luôn đó đại thiếu gia! Ô ô ô…" Nàng bị người ta hun hít tùm lum, hắn sẽ bỏ nàng, đại thiếu gia sẽ bỏ nàng hắc hắc hắc.
"Nàng có thể khóc giả trân thêm chút nữa, hai mắt nàng cong lên thành hình vòng cung rồi kìa, cái đồ gian xảo ngu ngốc! Còn nghĩ ra trò này để bổn thiếu gia bỏ nàng à? Thật là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Ô ô ô… Cái thứ đó của ngài to như vầy lớn như vầy! Làm sao mà chen vào lọt lỗ nhỏ xi xi của ta? Ô ô ô…" Phụng Nhi tức giận thét gào danh hai tay ra diễn tả cho hắn xem.
Thẩm Dương sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn chớp chớp hai mắt nhe răng ra cười vô cùng vô cùng ôn nhu với vật nhỏ trong lòng.
Đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nhỏ trong lòng.
"Sao nàng thấy được hả? Rình rình trộm ngắm bổn thiếu gia đúng không? Thầm thương trộm nhớ bổn thiếu gia rồi đúng không?"
"Ai mà thèm? Lần đó ngài tắm rửa tắm rửa, còn bảo ta mang quần áo vào cho ngài. Ngài đứng tồng ngồng nhìn ta cười biếи ŧɦái… Ô ô ô…"
"Ta là cười ôn nhu, cười ngọt ngào từ ái! Đâu ra mà biếи ŧɦái hả cái thứ ngu ngốc này?!"
Thẩm Dương thật sự là bị nàng chọc cho tức chết mà! Thứ gì không hiểu được.
"Mau nằm dang hai chân trên bàn, Bổn thiếu gia muốn tiếp tục thưởng thức mỹ vị mà hai năm trước bị nàng phá hỏng!"
"Ô ô ô… Mẫu thân cứu cứu con! Ô ô ô…" Nàng sợ hãi giãy giụa gào thét gọi lão phu nhân đến cứu.
"Giờ biết gọi là mẫu thân rồi à? Không phải lão phu nhân rồi tự xưng nô tì sao? Đồ gian xảo!" Thẩm Dương phì cười, hắn sẽ cho nàng hiểu cả đời này nàng cũng đừng mơ thoát khỏi vòng tay hắn.