Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 4: 【Gả cho thiếu gia tàn bạo】 - Chương 1: Nô tì không muốn làm thiếu phu nhân! (H)

Cả căn biệt viện rộng lớn treo đầy đèn l*иg hỷ của đại thiếu gia Thẩm Dương, con trai duy nhất của đại địa chủ huyện thành Sơn Nam.

Bên trong lại là sự hỗn loãn của hạ nhân, kẻ quỳ người đứng, không một ai dám thở mạnh trước cơn thịnh nộ của đại thiếu gia khét tiếng tàn ác hung bạo Thẩm Dương.

"Đây là thứ nàng gọi là biểu tỷ sao hả?"

Giọng Thẩm Dương hét lớn, cánh tay phải của hắn quấn lấy tiểu nhân nhi cuộn tròn thân thể trong tấm chăn mỏng đang run bần bật mặt tái xanh sợ hãi.

Hắn ngồi bên giường chỉ tay thẳng mặt thiếu nữ đang quỳ bò sợ hãi, trên người mặc lên bộ váy cưới đỏ rực.

"Muốn tráo đổi tân nương tử của bổn thiếu gia? Hay là muốn hãm hại thiếu phu nhân? Gan của các ngươi to bằng trời rồi! Dám lừa gạt nàng đào hôn?"

Chát chát chát….

Chiếc roi da dài trên tay hắn thẳng thừng quất thẳng lên gương mặt thiếu nữ quỳ bò bên dưới mặc kệ cô gái van xin cầu khẩn.

"Thiếu gia! Xin ngài tha cho biểu tỷ! Xin ngài! Ô ô ô…" Nhân nhi trong lòng hắn khóc nấc cầu xin thay cho thiếu nữ đang chịu đòn roi quỳ bò dưới mặt đất.

"Ngu ngốc! Là ả ta sai người hủy hoại trong trắng của nàng! Nàng còn ngu xuẩn cầu cạnh cho bọn hắn?"

Chát Chát Chát Chát Chát….. Roi da liên tục vụt lên thân thể thiếu nữ lẫn nam nhân nhếch nhác trước đó bị đánh nằm dài ra đất, nếu để ý kỹ phần giữa đũng quần của hắn đã rướm máu ướt đẫm.

"Biểu Tỷ chỉ muốn giúp nô tì thay gả cho ngài mà thôi! Ô ô ô… Nô tì không muốn làm thiếu phu nhân! Ô ô ô…" Nàng sợ hắn, thật sự sợ hãi sự tàn nhẫn hung bạo của hắn, ô ô ô.

"Câm miệng! Hiện tại mẫu thân cũng không giúp được nàng! Đừng hở tí lại khóc lóc không muốn không muốn! Ta đã nhẫn nhịn nàng, nghe lời mẫu thân chờ nàng trưởng thành suốt hơn hai năm trời! Còn muốn bỏ trốn? Ta chưa chặt gãy đôi chân của nàng đã là quá mức yêu thương sủng ái nàng rồi!"

Đôi mắt Thẩm Dương hung hăng trợn trừng thân thể bé nhỏ trong l*иg ngực, nhưng nếu biết rõ về hắn sẽ nhận ra trong mắt hắn không hề mang theo chút sát ý nào.

Chỉ có duy nhất mình nàng mới khiến hắn trở nên không chút sát thương như vậy.

"Vậy nàng nói sao về tên kia? Nếu bổn thiếu gia đến không kịp cứu nàng, nàng đã bị hắn ta ăn sạch rồi, còn có mặt mũi gả vào Thẩm gia hay sao hả?"

"Nô tì không gả! Nô tì không muốn gả đâu! Ô ô ô… Nô tì không có bán thân cho Thẩm gia! Ô ô ô…" Phụng Nhi khóc tức tưởng đến mức mặt mũi đỏ rần, nước mắt nước mũi tèm lem.

Thẩm Dương hai mắt trợn trừng bất lực, hoàn toàn bất lực với vật nhỏ trong lòng hắn.

"Miệng lưỡi cứng rắn thật! Một lúc nữa bổn thiếu gia cho nàng hiểu thế nào là không gả cũng phải gả!"

"Ô ô ô… Thả biểu tỷ của nô tì ra! Xin ngài!" đôi tay nhỏ giơ cao lọt khỏi cuộn chăn nắm lấy cánh tay hắn van cầu, lộ ra bờ vai mỏng manh trắng mịn.

Thẩm Dương cắn răng giơ tay kéo chăn che vội giúp nàng, thật tức chết hắn.

"Dùng gậy gỗ thọc nát da^ʍ huyệt của ả! Lôi ra ngoại thành vứt cho đám khất cái dơ bẩn hưởng lạc!" Hắn nhếch môi tà ác nhìn thiếu nữ chật vật co ro dưới mặt đất, dám lừa gạt tiểu nương tử ngốc nhà hắn để gả thay? Xem hắn là đầu đất dễ sai xử sao?

"Không! Đại thiếu gia, xin ngài! Tiện nữ cũng chỉ vì quá mức yêu quý ngài mà làm ra chuyện trái lương tâm! Đại thiếu gia! Cầu xin ngày tha cho tiện nữ!" Ả ta dập đầu khóc lóc van xin.

"Nàng nghe thấy sao? Đồ ngốc! Rõ ràng là lừa dối nàng vì ả muốn gả cho bổn đại thiếu!"

Thẩm Dương liếc mắt lườm thân thể bé nhỏ trong l*иg ngực.

"Nhưng mà…" Phụng Nhi vẫn cảm thấy hắn xử tội biểu tỷ quá mức tàn ác, có thể đem nhốt biểu tỷ vì tội bán nàng cho da^ʍ tặc cũng được mà, ô ô ô.

"Ngậm miệng! Nàng nói ra toàn những lời ngu xuẩn! Chờ cho tên da^ʍ tặc thọc nát lỗ nhỏ của nàng rồi đến lúc đó tìm đường tự sát đúng không?"

".... Ô ô ô…" Ngài mới là da^ʍ tặc, cả nhà ngài đều là da^ʍ tặc ô ô ô.

Nếu như hai năm trước nàng không thông minh chạy đi tìm lão phu nhân cầu tình, xin bà thu lưu nàng giữ nàng bên cạnh thì nàng đã bị hắn thọc nát lỗ nhỏ sinh hài tử mất rồi, ô ô ô.

"Đang nghĩ gì đó? Lúc đó bổn thiếu gia tuổi nhỏ khí thịnh chưa biết kìm chế!" Thẩm Dương đỏ bừng mặt, có chút hổ thẹn lườm lườm nàng, hắn đảm bảo trong lòng nàng đang mắng hắn.

Vật nhỏ này nghĩ gì đều hiện hết lên đôi mắt to tròn trong veo của nàng."Mang người lôi ra ngoài!"

P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!