"Á……A……Aaaaaaa….. Triết! Tha em! Triết! Em cầu xin anh! Tha em! Ô ô ô…"
Hải Lam đau đớn kêu khóc nức nở, cô cảm nhận được cự vật bên trong huyệt động lần nữa sưng phồng đáng sợ.
Phụt….
"Gruuu…" Quân Khánh Triết cắn chặt răng rút dục căn vừa sưng lớn từ huyệt động non nớt đáng thương ra ngoài, anh bật người dậy rời khỏi thân hình Hải Lam.
"Á….Aaaaa…. Ô ô ô…" Hải Lam ngẩng đầu hét thảm, cái rút mạnh của anh khiến cự căn thô dài ma sát khiến đường hành lang non nớt của cô rát buốt như muốn bốc cháy.
Tay phải bụm lấy lỗ nhỏ, toàn thân tận lực tìm đường bò đi muốn chạy thoát khỏi anh.
"Ô ô ô… Em muốn chết! Em đau quá! Ô ô ô… Cứu em! Triết! Ô ô ô…"
Hải Lam hoàn toàn chìm trong hoảng loạn, thống khổ khóc thét, trườn bò trốn đi, thân thể xinh đẹp yếu ớt ngã lăn xuống giường.
"Rít…." Quân Khánh Triết hít sâu một hơi dài nhìn dáng vẻ chật vật đáng thương co giật từng hồi của Hải Lam mà máu huyết lần nữa sôi trào. Hai mắt vẩn đυ.c nhuộm đầy dục hỏa.
Anh dán mắt vào từng dòng chất lỏng từ trong lỗ nhỏ bị bàn tay xinh đẹp che chắn chảy dài kéo thành sợi tơ pha lẫn máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhơn nhớt mất hồn.
"Hư… hừ hừm…"
Quân Khánh Triết rùng mình liên hồi, bước xuống giường bế bổng thân hình nhỏ nhắn hoảng sợ của Hải Lam đặt nằm úp sấp lên giường, bắt hai chân cô quỳ bò mở rộng bên dưới sàn nhà.
"Ô ô ô… Tha em! Tha em Triết!" Hải Lam bất lực úp mặt xuống nệm nức nở, đôi tay cào cấu kéo lấy drap giường.
Quân Khánh Triết quỳ bò áp sát lên thân thể bé nhỏ, anh hôn lên má cô, nâng cằm cô nhìn lên trước mặt, nơi chiếc váy cưới màu trắng tinh thuần được vẽ lên từng đóa hoa đỏ rực rỡ bằng chính máu xử nữ của mình.
"Đẹp sao bà xã? Em là của anh! Vĩnh viễn là của anh! Ngoan!" Quân Khánh Triết nâng cằm cô nghiêng về bên trái, mυ'ŧ hôn ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp run rẩy khóc nấc của Hải Lam, muốn nuốt trọn lấy toàn bộ hơi thở của cô vào bụng.
Đôi chân săn chắc hữu lực chen vào tách rộng hai chân cô ra, đỉnh cự căn lần nữa thọc thọc vài cái liền thúc sâu vào tận bên trong, đội lên phần cổ tử ©υиɠ vừa nãy đã được nới lỏng.
"Á…….Aaaaaa….. Á……. Cứu! Ô ô ô… Cứu em! A……..Aaaaaa—" Hải Lam ngẩng cao đầu hét thảm, hai chân càng bất giác dang rộng đặt lên đùi Quân Khánh Triết, mông nhỏ vểnh cao vô thức ép thêm cự vật thô nóng vào sâu bên trong.
Huyệt động co chặt cắи ʍút̼ không ngừng nghỉ như muốn bấm gãy luôn dị vật đang tàn ác xâm phạm.
Phầm phập phầm phập phầm phập phầm phập…
Không để cô kịp phản ứng quẫy đạp, Quân Khánh Triết rùng mình dập mạnh cự căn hung bạo tàn phá ngoáy lộng khắp các hang cùng ngõ hẹp bên trong huyệt độn non nớt mẫn cảm.
"A….Aaaaa…..A……Aaaaa…..Á…..Á….Hức hức ư ư ư…. Ứ…. Ứ… Ô ô ô…."
Nộn huyệt bị cự căn thô dài xỏ xuyên từ phía sau thọc lộng ngày càng sâu, đẩy ra cổ tử ©υиɠ non nớt ngày càng tàn nhẫn đâm vào mở rộng.
Hải Lam đau đớn rát buốt đến hoàn toàn mất đi lý trí, thân thể mất kiểm soát kêu gào khóc thét co giật cuồng loạn.
Bành bành bành…
Đôi bàn tay xinh đẹp đập mạnh xuống mặt giường, cào xé rách tấm drap giường ra vài lỗ hổng lớn.
Quân Khanh Triết vòng tay nắm lấy mười ngón tay của Hải Lam giữ chặt, cằm đặt lên vai cô ép sát thân thể đang giãy giụa gào khóc của cô xuống giường.
Hai chân Hải Lam bị đùi Quân Khánh Triết ép cứng vào góc giường không cách nào cử động.
Tiếng khóc của cô ngày càng bi thương thảm thiết.
"Á….Aaaaa….. Ô ô ô… Gϊếŧ em đi! Triết! Gϊếŧ em đi! Ô ô ô…."
Quân Khánh Triết vẫn tiếp tục luật động eo hông mạnh mẽ phành phạch phành phạch không ngừng.
Huyệt động non nớt mở lớn đau đớn thừa nhận từng cú nhấp mạnh mẽ hung tàn.
Mật dịch chảy ròng trôi theo vài tia máu li ti trộn lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đọng thành vũng bên dưới sàn nhà.
"Ngoan! Sẽ sướиɠ khoái ngay thôi!" Quân Khánh Triết vô cùng ôn nhu hôn lên bàn tay dính nhớp đầy vết máu của Hải Lam, do lúc nãy cô bụm lấy lỗ nhỏ đau buốt bị tàn phá đáng thương.
"Triết! Em chịu không nổi! Không nổi nữa! Ô ô ô…" Hải Lam lắc mạnh đầu, hoảng loạn nghẹn ngào cầu xin anh dừng lại. Mười ngón tay cô bấu chặt lấy tay anh.
"Lam! Sau này chúng ta ngày ngày đều sẽ phải kết hợp cùng nhau! Lúc ngủ anh cũng muốn cùng em kết hợp thế này! Lam!" Môi lưỡi Quân Khánh Triết cọ sát cắи ʍút̼ lấy bên má phải tái nhợt của Hải Lam, anh liếʍ láp phà làn hơi nóng bỏng lên da mặt mỏng manh non mịn.
"Em không muốn! Em không muốn! Ô ô ô…" Hải Lam thống khổ lắc đầu né tránh, cô sắp phát điên, sắp phát điên rồi, ô ô ô.