"A…… Ô ô ô… Tại sao lại lớn như vậy? Không phải nói là hoan ái vui sướиɠ lắm sao? Ô ô ô… Đau quá! Triết! Em đau quá! Ô ô ô…" Hải Lam thống khổ khóc nấc, hai chân không cách nào quấn lấy thân thể anh, chỉ có thể tự giác banh rộng để cự vật thô nóng dễ dàng ra vào.
Quân Khánh Triết gồng mình thở hồng hộc, anh cũng không nhẫn được, lực đạo ra ra vào vào ngày càng tăng mạnh, tốc độ càng thêm mãnh liệt.
Phành phạch phành phạch phành phạch phành phạch…
Dục căn cường hãn thọc sâu ngoáy đảo, tàn nhẫn mạnh mẽ kéo căng mở rộng huyệt động non nớt nhỏ hẹp.
"Á……Aaaaaa…..Á….Á….Á….Aaaaaaaaaa….. Cứu! Cứu mạng! Ô ô ô… Đau quá! Đừng đâm vào nơi đó nữa! Triết! Ô ô ô…"
Cổ tử ©υиɠ liên tục bị dị vật thô cứng đội cao, kéo căng toàn bộ lối mòn vách tường hoa đến mức phẳng lì trắng bệch.
Hải Lam đau đớn gào khóc, gương mặt xinh đẹp tái nhợt không còn chút máu.
Thân hình yêu dã cong lên thành hình vòng cung, nâng cặp gò mềm mại đẫy đà dâng trọn đỉnh hồng mai vào môi lưỡi Quân Khánh Triết.
Quân Khánh Triết say sưa cắи ʍút̼ hương vị của người con gái anh yêu.
Dục căn sưng trướng được nộn huyệt chật khít ướŧ áŧ bao bọc hôn mυ'ŧ vặn xoắn khiến xương cụt của anh tê rần, sướиɠ khoái lan tỏa khắp từng tế bào trên cơ thể, cơ bắp săn lên cuồn cuộn.
Eo hông càng lên cuồng dã thúc mạnh dập sâu muốn nới lỏng cánh cửa tử ©υиɠ chật khít.
Phành phạch phành phạch phành phạch phành phạch…
"Á…. Hự… Hức… Aaaaaaaaaa…..Triết! Cứu em! Ô ô ô…"
Hải Lam quằn quại giãy giụa, từng ngóc ngách thịt mềm non nớt đều bị thứ thô lớn của anh đâm thọc đội căng, lần đầu tiên thừa hoan, cô thật sự không chịu đựng nổi du͙© vọиɠ cường liệt thú tính của Quân Khánh Triết.
"Lam! Lam! Anh yêu em! Lam!" Quân Khánh Triết rướn người ôm sát lấy thân thể đang quằn quại thống khổ của cô vào lòng. Đặt đôi môi nóng bỏng hôn lên vành tai cô, đôi tay rắn chắc ôm ấp ve vuốt khắp thân thể mềm mại đáng thương.
"Ô ô ô… Cứu em! Triết! Em không muốn động phòng! Em không muốn hoan ái! Cứu em! Ô ô ô…" Đôi chân thon dài vì đau đớn mà mở rộng đạp loạn mất kiểm soát, từng tiếng rên siết ủy khuất bật lên nức nở vô cùng đáng thương.
"Phải quen dần! Lam! Em không thể từ chối! Không được rời bỏ anh! Anh sẽ không thả em ra! Lam! Thả lỏng bản thân đón nhận anh!"
Quân Khánh Triết hai mắt đỏ rần dục hỏa, anh kéo cô nhìn vào mắt mình, không cho phép cô lựa chọn từ bỏ.
"Ô ô ô… Em không rời bỏ anh! Triết! Em đau quá! Triết! Ô ô ô…" Hải Lam lắc đầu, yêu thương vòng tay ôm lấy anh, cô biết anh bất an, nhưng cô thật sự chịu không nổi kiểu hoan ái này ô ô ô.
"Lần đầu anh xông vào em đau đớn đến kêu khóc không nổi, hiện tại đã có thể khóc rồi Lam! Em đang quen dần rồi! Nhẫn thêm vài lần nữa liền ổn thôi!" Anh cũng không có ý định dừng lại, nên cô chắc chắn phải thừa nhận được dục căn của anh không chỉ lần này, mà còn về sau này cô đều phải tiếp nhận được.
Anh cắn răng, gồng mình tàn nhẫn dập mạnh cự vật thô nóng vào trong, nếu làm nhẹ nhàng cũng khiến cô đau, thì anh dứt khoát để cô kêu khóc thống khoái một hồi, nhanh chóng thói quen là được.
"Á…….Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa……." Hải Lam trợn trắng hai mắt, hơi thở dừng hẳn, thân thể run rẩy co giật liên hồi, cửa tử ©υиɠ bị anh đội cao nuốt trọn nữa phần đầu nấm, cổ tử trung non mềm yếu ớt bao vây cắn nghiến lấy dị vật lần đầu tiên xâm nhập vào cung cấm.
Mật dịch như suối tuôn tràn không ngừng nghỉ, róc rách ướŧ áŧ chảy tràn khắp huyệt động.
"Gru…..A………" Quân Khánh Triết cũng chịu không nổi kịch liệt kɧoáı ©ảʍ trào dâng, cự vật sung sướиɠ được nộn huyệt chật trất liếʍ mυ'ŧ, cổ tử ©υиɠ bao vây kẹp chặt phần đầu nấm như muốn khóa chết kết dính thành một thể.
Dục căn không cách nào rút ra cũng không thể tiến vào, huyệt động mạnh mẽ co rút vặn xoắn như muốn nghiền nát dị vật xâm lăng.
"A……….. Lam!Lam!" Quân Khánh triết ngẩng cao đầu thét dài, gồng mông săn cứng thúc sâu nhồi mạnh vào trong.
Tinh hoa nóng cháy lần nữa cuồn cuộn phun trào, bắn mạnh vào vách cổ tử ©υиɠ, nóng cháy trơn ướt từng dòng từng dòng chảy lan khiến cổ tử ©υиɠ bất giác co rụt lại nhả ra dị vật đang bị khóa chặt.
"Á……Aaaaaaaaa….. Nóng! Rát quá! Cháy rồi! Ô ô ô…" Nộn huyệt bị ma sát mài mòn thời gian dài sưng tấy lại bị dòng tinh hoa nóng bỏng tưới thẳng vào nơi yếu ớt mẫn cảm khiến Hải Lam hoàn toàn đau đớn đến gục ngã.
Mặc dù mật hoa liên tục phun ra làm dịu bớt vẫn không khiến cơn đau rát nơi vách tường hoa non nớt vơi đi một chút nào.
Thân thể cô ưỡn cong quằn quại gào khóc từng cơn, cơ bụng co giật mất kiểm soát giãy nảy đành đạch.
"Em đang cao trào! Lam! Bình tĩnh cảm nhận! Đừng sợ hãi, đừng chống cự!" Quân Khánh Triết thở hồng hộc, ôm lấy Hải Lam dán sát thân thể đẫm mồ hôi của mình vuốt ve dỗ dành.
Anh ma sát cọ mài cự căn vừa bắn tinh mềm nhũn bên trong huyệt động, muốn mị huyệt ướŧ áŧ co thắt cuồng loạn giúp nó lần nữa sưng cứng trở lại.
"Đừng! ô ô ô… Đừng nữa mà Triết! Em đau quá! Nóng quá! Ô ô ô…" Hải Lam oằn mình đón nhận cơn cao trào kịch liệt dồn dập, thân thể hoàn toàn tê dại, từng sợi dây thần kinh gần như muốn gãy đoạn. Thống khổ sướиɠ khoái chồng chất khiến cô sắp phát điên.
Lỗ nhỏ cảm nhận được cự vật mềm nhũn vẫn còn bên trong, cố ý ma sát dần dần sưng phồng khiến cô hoảng loạn hét lên cầu xin anh rời khỏi.
Cô không chịu nổi nữa, thật sự không chịu nổi nữa, ô ô ô.