Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 3 - Chương 9: Anh muốn bắt trói cô cho riêng mình (H+)

"Triết! Ô ô ô… Em đau quá! Triết! Căng rách em rồi! Ô ô ô ô…"

Quân Khánh Triết hoàn toàn bất lực trước sự nũng nịu của Hải Lam. Cô đúng là quyết tâm gọi tên anh cho tới khi nào anh mềm lòng mới thôi.

Hải Lam biết rõ dù ngày thường anh lạnh lùng ra dáng tổng tài bá đạo cỡ nào, chỉ cần cô kiên trì gọi tên anh, anh không thèm quan tâm thì cô cứ việc mặt dày mà gọi, kiểu gì anh cũng thở dài chào thua.

Quân Khánh Triết cau có bực dọc cúi đầu hôn lên má Hải Lam, đôi tay giữ sau gáy bắt cô nhìn anh, ánh mắt anh trừng trừng trừng.

"Cấm gọi tên anh! Anh không ép em nữa, nhưng phải ngoan ngoãn phối hợp, anh muốn vào trong, muốn phóng thích nơi sâu thẳm nhất thân thể em! Lam! Không được phép từ chối!"

Hai ngón cái Quân Khánh Triết ve vuốt hai bên gò má xinh đẹp ướt đẫm nước mắt.

"Em vừa phá thân, anh sao có thể tàn nhẫn như vậy? Triết! Ô ô ô ô…" Hải Lam cong môi khịt mũi, chóp mũi vì khóc quá nhiều mà ửng đỏ vô cùng đáng yêu.

"Lam! Anh khó chịu! Anh căm ghét em làm hại gia đình anh tan nát, nhưng lại vô cùng sợ hãi sẽ mất đi em!"

"Triết! Em yêu anh mà!" Hải Lam nâng đầu hôn phớt lên môi anh.

"Anh không thể kiên nhẫn nữa, em còn kéo dài thời gian, anh sẽ ngay lập tức xỏ xuyên vào trong!"

Quân Khánh Triết mất sạch kiên nhẫn trừng mắt nghiến răng gầm rít, cô định để anh chống hung khí ngoài cửa huyệt động mất hồn thế này đến bao giờ?

Hải Lam chớp mắt rùng mình, nhìn thân thể anh đã tràn ngập mồ hôi ướt đẫm mà hít sâu sợ hãi.

"Anh chậm rãi nhẹ nhàng thôi nhé! Ngày mai rồi hãy vào trong được không? Triết!" Hải Lam nâng hai bàn tay ve vuốt hai bên mặt đỏ bừng bừng như lửa đốt của anh.

"Em hứa?" Quân Khánh Triết nhíu mày cố gắng kềm chế.

"Em hứa!" Hải Lam gật gật đầu ngoan ngoãn mà trong lòng ứa máu, kéo được một ngày hay một ngày ô ô ô. Biết vậy không thèm gả cho anh.

"Thành giao! Giờ đã hơn hai mươi hai giờ đêm, chỉ chưa tới hai tiếng nữa liền qua ngày mới, cũng đủ để anh nới lỏng cổ tử ©υиɠ cho em! Lam! Ngoan!"

Quân Khánh Triết vui vẻ cúi đầu hôn lên đôi môi hoảng sợ run run của Hải Lam.

"Ô ô ô… Không phải như vậy mà! Ô ô ô…. Ứ ứ ưm ưm…" Môi cô liền bị anh nhét ba ngón tay vào không cho nói nữa, chỉ giỏi làm nũng kéo dài thời gian vô bổ, hừ.

Khoé môi Quân Khánh Triết phấn khích nhếch lên, tay ve vuốt bờ mông cô, anh cũng không thèm bẻ hai chân cô banh rộng, chỉ để tự do duỗi thẳng quấn lấy đôi chân dài săn chắc của anh.

Dục căn sưng phồng thô dài bắt đầu chậm chạp chen vào nộn huyệt mềm mại ướŧ áŧ.

"Ứ…Ứ…Ư…ư ư ư ư ư ư…" Môi lưỡi Hải Lam bị ba ngón tay của anh chặn lại, chỉ có thể phát ra từng âm thanh rêи ɾỉ uỷ khuất, hai mắt to tròn ngấn nước long lanh vô cùng đáng thương.

Cô cảm nhận rõ rệt hung khí sắc bén thô nóng của Quân Khánh Triết đang nhè nhẹ đưa đẩy xâm nhập cắt đôi huyệt động non nớt.

"Ứ Ứ…Ứm…ưm ưm… Hức hức huhuhuuuu…" Hai chân Hải Lam duỗi thẳng banh chặt, mười ngón co quắp rút gân, ưỡn cao đầu nức nở nghẹn ngào.

Đôi bàn tay cô bám chặt mặt giường, móng tay muốn cào rách váy cưới đang trải dài bên dưới.

Quân Khánh Triết lấy ba ngón tay ra khỏi môi Hải Lam, nhẹ nhàng ôm vòng lấy thân thể yêu kiều tuyệt mỹ vào lòng ve vuốt, môi lưỡi anh mυ'ŧ hôn dịu dàng khắp vai cổ nõn nà.

"Lam! Nhớ gọi tên anh, nhớ gọi khi anh dần mất đi lý trí!"

Anh tìm đến cô để trả thù vì không cách nào quên được nỗi thống khổ khi gia đình tan nát.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh lại bị mê hoặc bởi đôi mắt trong suốt thanh khiết cùng nụ cười xinh đẹp rực rỡ.

Anh lại thay đổi chủ ý từ tìm trả thù thành bắt trói lấy cô cho riêng mình. Lý trí thanh tỉnh ngày ngày chiến đấu cùng du͙© vọиɠ thù hận muốn chiếm đoạt.

Chờ đến ngày hôm nay cô gả cho anh đã là cực hạn.

Dù cho lý trí đến đâu cũng đã bị du͙© vọиɠ nhấn chìm.

Anh hiện tại chỉ muốn có được cô một cách trọn vẹn nhất, vĩnh viễn kết hợp mãi không chia lìa.

Quân Khánh Triết nhè nhẹ đẩy đưa dục căn, ra ra vào vào chầm chậm ôn nhu.

Anh biết cô rất đau rất đau, huyệt động nhỏ hẹp trúc trắc của cô co thắt vặn xoắn theo từng tiếng khóc nấc nức nở vô cùng đáng thương.

"Hức… Ô ô ô…Á…Á…Aaa…."

Hải Lam hai mắt ngấn nước từng giọt rơi dài, cố gắng ngẩng cao đầu hít thở sâu kìm nén cơn đau đớn như bị lưỡi dao sắc bén mài mòn cắt đôi mị huyệt non nớt.