"Ô ô ô ô… Em không muốn bị thọc lỗ nhỏ nữa! Ô ô ô… Vừa rồi anh đã bắn tinh rồi, đủ để mang thai rồi! Ô ô ô…"
"Ta muốn xông vào cấm cung! Đừng khóc lóc, vô dụng!" Quân Khánh Triết ánh mắt hằn đỏ hơi thở vẫn còn mang theo hương rượu cay nồng, thở dốc trừng mắt với Hải Lam. Cô có biết nãy giờ hắn nhẫn nhịn đến dục căn phát đau không hả? Còn khóc?
"Triết! Lỗ nhỏ của em chảy máu nhiều quá! Rách mất rồi! Em đau quá! Ô ô ô…" Thật sự là máu ra nhiều, nhưng cô vẫn cố ý làm nũng với anh, xem anh có thật sự chán ghét thù hận cô không.
Có ngàn vạn cách để trả thù, anh lại ngu ngốc dùng biện pháp cưới cô vào cửa tổ chức hôn lễ linh đình như vậy.
Nếu anh muốn cô sống không bằng chết thì chỉ việc lừa cô ngủ với anh xong rồi từ hôn trước mặt mọi người. Không cần phải trân trọng hỏi cưới cô về thế này làm gì.
Có thể ban đầu anh có ý định trả thù cô là sự thật, nhưng vẫn là không nỡ vì đã thật tâm yêu cô mất rồi.
Cô từng rất nhiều lần nhìn thấy sự thất thường và giãy giụa trong mắt anh.
Triết của cô, đã đơn độc gánh chịu quá nhiều áp lực và thống khổ đến sắp phát điên mất rồi.
Quân Khánh Triết tức giận đến nghiến răng kẽo kẹt, anh bật người ngồi dậy, tàn nhẫn rút mạnh cự vật sắc bén ra khỏi nộn huyệt của Hải Lam.
"Á……..Aaaaaaa…….Ô ô ô ô ô….Đau quá! Triết!" Hải Lam hoảng loạn cuộn tròn thân thể, hai tay bụm lại chân tâm, co giật khóc nấc.
Quân Khánh Triết đôi mắt u ám xám xịt, mạnh mẽ gỡ lấy đôi bàn tay dính nhớp vết máu hoà lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Anh rút mấy chiếc khăn giấy ướt lau vội đôi bàn tay xinh đẹp mười ngón thon nhỏ, ánh mắt tuy chán ghét nhưng lại vô cùng cẩn thận chăm chút.
"Đừng bôi lung tung lên mặt!" Dứt câu liền hất đôi bàn tay Hải Lam ra xa.
"Ô ô ô ô… Đau quá! Em rát quá! Ô ô ô…" Hải Lam thật sự đau đến hít thở không thông.
Quân Khánh Triết bẻ ra hai đùi đang co rút vì đau đớn của cô. Đôi mày nhíu chặt, đưa tay ve vuốt khắp các mép thịt mềm nơi miệng huyệt đang còn bị căng mở, lớn như quả trứng. Máu xử nữ hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ rả chảy ra vô cùng da^ʍ mỹ liêu nhân.
"Không có bị rách!" Giọng đầy rẫy sự bức bối muốn bùng nổ, du͙© vọиɠ của hắn còn chưa được thoả mãn nữa.
Quân Khánh Triết dùng khăn ướt lau chùi vết tích giữa hai chân Hải Lam, nhẹ nhàng đến mức bản thân anh cũng không hề nhận ra.
Lại lần nữa ve vuốt kiểm tra miệng nộn huyệt, thật sự không bị rách liền thở phào.
"Rõ ràng không hề bị rách, cũng không có vết nứt vỡ! Sau này đừng có làm bộ khóc lóc kêu đau!" Hắn còn phải tập trung thọc lộng lỗ nhỏ mất hồn, rảnh đâu cứ phải dỗ dành an ủi cô?
Quân Khánh Triết bất giác cúi đầu hé môi hôn lên miệng huyệt non nớt đang run rẩy của Hải Lam, lưỡi nóng vờn quanh liếʍ láp mυ'ŧ hôn.
"Ứ…ứ ứ ứ ư ư…Triết!" Hải Lam run run giật nảy người hoảng sợ nhìn anh.
"Là ai hả? Dám bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ©?" Giọng Quân Khánh Triết vô cùng âm trầm lạnh lẽo, anh ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Hải Lam. Dám rình rập lỗ nhỏ xinh đẹp mất hồn của hắn?
"Trương Tuấn, tổng giám công ty Vạn Thịnh! Hắn nói muốn kết giao, muốn em làm bạn gái, nhưng em liền từ chối khiến hắn mất hết mặt mũi…" Hải Lam kể ra có chút ấm ức, cục tức này cô cũng ghim trong lòng quá lâu rồi, ô ô ô.
"Đã nghèo còn kén cá chọn canh à?" Quân Khánh Triết khoé môi có chút ý cười cong cong rất khó phát hiện.
Trương Tuấn sao? Vạn Thịnh cũng nên cạn sạch thịnh vượng rồi.
"Em chỉ yêu mỗi Triết thôi! Ô ô ô… Lần đầu tiên của em là bị cưỡng bức! Ô ô ô…" Hải Lam bỗng nhiên cảm thấy vô cùng uỷ khuất tủi nhục khóc nấc lên.
"Ai mà thèm?! Không phải đã cưới hỏi đàng hoàng rồi sao?" Anh liếc mắt coi thường, dọa cô một tí cô liền tưởng thật à?
"Lỗ nhỏ của em bị cưỡng ép thọc rách, chảy máu ròng ròng, em đau đến sắp chết! Ô ô ô ô…" Mở lớn hai chân chỉ chỉ tay cho anh xem, bằng chứng vẫn còn hẳn hoi, máu tươi vẫn còn rỉ rả tuôn ra.
"Lần đầu tiên đều chảy máu, lần đầu tiên nên đều sẽ rất đau!" Anh nhíu mày cau có, nhăn nhó khó coi.
"Anh không thể nhẹ nhàng hơn sao? Em là vợ của anh đó! Triết!"
Cái tên ngốc cục súc này, ôn nhu thì ôn nhu nhưng ngu ngốc thì tràn lan, phát rồ rồi thì đúng là không gì có thể cản mà.
"Ô ô ô… Đừng nữa mà! Triết! Em thật sự đau quá!" Hải Lam uất ức thấy anh lần nữa quỳ bò giữa hai chân mình, áp cự căn thô dài lên lỗ nhỏ.
Quân Khánh Triết không thèm nói nhiều với cô nữa, dục căn của anh đau đớn sưng to muốn nứt ra rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hải Lam, anh đã muốn phát gục cô trên giường.
Nhẫn đến giờ đã là cực hạn, còn bảo anh phải lí trí khi trên giường sao?
Cô mơ thật đẹp!