Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 3 - Chương 7: Cô biết van xin rồi sao? (H++)

"Á….Aaaaa…. Đừng nữa! Dừng lại! Đừng nhồi nữa! Đau quá ! Ô ô ô…" Hải Lam vừa thoát khỏi cơn cao trào liền bị cơn đau buốt căng trướng huyệt động đánh úp lại, cô chống mạnh khuỷu tay ưỡng cong thân thể muốn ngồi dậy lại bị vòm ngực rộng lớn của Quân Khánh Triết cản lại ép nằm sát xuống mặt giường.

"Cầu xin anh! Tha cho em! Cầu xin anh! Đau quá… Ô ô ô…" Hải Lam cuối cùng vẫn là gắn gượng không được, không cách nào chống lại Quân Khánh Triết càng không cách nào thừa nhận cơn đau thấu tâm đang giày vò.

"Hừ! Biết van xin rồi sao? Đừng để Ta phát hiện ra cô có bất kỳ ý định tự sát nào, nếu không ta sẽ thọc nát da^ʍ huyệt khiến cô sống không bằng chết!" Quân Khánh Triết nghiến chặt răng, ánh mắt híp lại thâm trầm nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của Hải Lam.

Hải Lam hai tay ôm lấy l*иg ngực đau buốt của mình, đôi mắt khép chặt lại cũng không ngăn được từng dòng nước mắt thống khổ.

Tại sao Triết lại có thể nhìn cô bằng ánh mắt tàn nhẫn như vậy? Lòng cô đau đến không cách nào hít thở, đau buốt tận sâu thẳm linh hồn.

"Nghe rõ rồi sao?" Quân Khánh Triết ánh mắt có chút dịu lại, bàn tay bất giác vuốt lấy cọng tóc mai đang xõa xuống che đi gương mặt xinh đẹp.

"Đừng quá mức tàn nhẫn với em nữa!" Cô không biết chính mình có thể nhẫn nhịn đến lúc nào để không phải đi tìm đến cái chết trước mắt anh.

Cô thật sự không muốn chết trước mắt anh một chút nào, không muốn bị anh cứu lại rồi tiếp tục tra tấn sỉ nhục.

Cô chỉ muốn chết đi thi cốt vô tồn, sẽ không bao giờ để anh tìm thấy được thể xác của chính mình, sẽ không bao giờ gặp lại anh một lần nào nữa.

Không thấy thì sẽ không còn đau, không còn phải khổ sở nữa rồi.

Quân Khánh Triết có chút thất thần, hai chân nới lỏng thả tự do cho đôi chân thon dài xinh đẹp, nơi kết hợp vẫn dán sát không muốn buông tha.

Hắn rùng mình thỏa mãn cảm thụ dục căn nằm yên được ngàn vạn mị thịt non mềm trong huyệt động ướŧ áŧ của cô liếʍ mυ'ŧ xoa nắn.

Hải Lam chầm chậm mở ra hai mắt, hai chân tê mỏi nâng lên mở rộng để chân tâm dễ chịu không quá mức căng trướng.

Đôi tay yếu ớt vòng ôm lấy cổ Quân Khánh Triết, nâng mặt hôn lên má anh thỏ thẻ nức nở.

"Em không muốn nhìn thấy sự thù hận trong mắt anh chút nào! Lòng rất đau, đau đớn muốn chết đi! Chúng ta dừng lại được không? Chấm dứt mọi thù hận ngay lúc này! Anh đưa em một chiếc thuyền nhỏ, em giúp anh gϊếŧ chết kẻ thù! Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại! Anh hãy đi tìm người con gái anh yêu, đừng sống trong hận thù nữa…"

"Nói đủ chưa?" Quân Khánh Triết gầm lên, bàn tay lạnh lẽo nắm thấy cằm nhỏ của Hải Lam.

"Cô muốn bỏ rơi ta lại cô đơn sống giữa thế giới đau khổ này? Cô không nghĩ gánh vác lấy trách nhiệm? Cả gia đình ta phải chịu đựng thống khổ suốt hai năm nay là vì ai hả? Cô dám bỏ mặc Quý nhi còn nhỏ như vậy bị bệnh tình hành hạ đến chết sao? Cô có còn lương tâm không? Cô nghĩ chết là sẽ hết chuyện? Ta cũng sẽ chạy theo xuống địa ngục để đào cô lên! Nữ nhân ích kỷ!"

"Hai năm trước? Tai nạn xe?" Hải Lam thất thần, hơi thở hỗn loạn.

"Ha, chịu nhớ ra rồi sao? Ta còn tưởng cô còn muốn tiếp tục giả ngu!"

"Em không phải say, đêm đó là em bị khách hàng hạ thuốc kí©ɧ ɖụ©. Em chỉ là quá mức hoảng loạn nên bỏ chạy sang đường lớn rồi bị xe đυ.ng. Là em bị xe tông nằm viện mất nửa năm. Triết! Em không hề làm hại cả gia đình anh! Cảnh sát nói lúc em băng qua cũng là đèn xanh cho người đi đường, em không hề sai luật. Em cũng chưa từng tìm hiểu là ai đã đυ.ng em, chưa từng có ý khởi tố vì bệnh viện báo tất cả phí dụng của em đều được người nhà họ chi trả!" Cô nức nở khóc lớn.

"Em dâu ta bị động thai, em trai ta phải vượt đường để nhanh chóng đến bệnh viện. Cái thai chỉ mới bảy tháng mà thôi, liền bị người phụ nữ ngu xuẩn như cô băng ngang chặn lối khiến cả hai phải mất mạng. Mẹ ta phải điều trị tâm thần, cha ta trầm cảm sầu não. Cả gia đình hạnh phúc của ta đều phải tan nát vì người phụ nữ ngu xuẩn như cô!"

"Không! Không phải! Không phải như vậy! Em không có hại ai cả! Em không có gϊếŧ người! Em chỉ băng ngang qua đường mà thôi!" Hải Lam không tiếp nhận nổi tinh thần đả kích, ôm đầu nức nở.

"Đừng giả vờ đáng thương vô tội! Cả đời này cô sẽ phải cùng ta sống trong thống khổ! Mau chóng mang thai, Quý nhi đang chờ cuống rốn của đứa bé trong bụng cô! Cô dám tự sát, ta dám xuống diêm vương để tìm bắt cô trở về! Cả đời này đừng mong thoát khỏi ta!"

"Anh điên rồi! Triết!" Hải Lam khóc nấc, vòng tay ôm chặt lấy thân hình đang cương cứng vì phát rồ. Triết của cô vì sao lại trở nên như thế này? Làm sao có thể xóa hết thống khổ thù hận trong mắt anh?

"Em sẽ sinh con cho anh, sẽ không tự sát! Triết!"

"Ngoan ngoãn mở rộng hai chân phối hợp, đừng nghĩ có thể lừa gạt ta!" Ánh mắt Quân Khánh Triết đã có chút dịu lại, cô không tự sát nữa, thật tốt.

"Triết! Ô ô ô…Em đau lắm!" Cô cũng không muốn tiếp tục bị anh tra tấn lỗ nhỏ, thật sự quá đau, ô ô ô.