"Không ngờ vẫn còn là xử nữ! Ta còn nghĩ lỗ nhỏ của cô kiểu gì cũng đã bị bọn đàn ông thối tha kia chơi nát rồi!" Nâng ngón tay vừa quấy rối nơi tự mật của cô lên môi, anh mυ'ŧ liếʍ từng chút từng chút hương mật ít ỏi, lỗ nhỏ không chịu nghe lời phun mật thì anh biết phải làm sao?
Thật sự quá mức thơm ngọt mất hồn, ánh mắt anh dán chặt không tha nơi lỗ nhỏ bị ngón tay anh vừa thọc phá vẫn còn đang e ấp sợ hãi run rẩy khép vào.
Hai mảnh âm thần mướt mát tròn múp mê người, bên trên là nhúm nhỏ cỏ xanh mượt mà êm ái.
"Triết? Anh có biết bản thân đang nói gì sao? Sao có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Nước mắt Hải Lam tràn như đê vỡ, cô không dám tin vào những gì chính mình vừa nghe được.
Không phải anh nói sẽ chăm sóc cho cô suốt đời sao? Sẽ lo lắng cho cô suốt đời? thế này là thế nào?
Anh đang làm gì vậy? tại sao có dùng lời lẽ tàn nhẫn như vậy đâm nát trái tim cô?
"Cô cho rằng bản thân mình thanh thuần cao quý lắm sao? Đồ ác độc!" Quân Khánh Triết nghiến răng cười lạnh, ánh mắt khinh bạc nhìn vào nơi tư mật của cô.
Anh giơ lên hai ngón tay thon dài quơ quơ trước mắt cô, câu môi cười khẽ.
"Không! đừng đối xử với em như vậy! Em là vợ của anh! Triết! Ô ô ô…"
Hải Lam sợ hãi vùng vẫy, đôi tay bị dây cao su thít chặt, hai chân bị anh dang rộng khóa cứng, cô chỉ có thể bất lực nhúc nhích mông nhỏ trong vô lực.
"Á……… Aaaaaaaaaa….."
Hải Lam ưỡn cong thân thể ra sau tạo thành hình vòng cung vô cùng xinh đẹp vũ mị, chiếc váy cô dâu trắng tinh lộng lẫy bay phấp phới điểm tô lên làn da thịt trắng nõn mịn màng thuần khiết thiên thành đang bị kẻ ác tàn nhẫn quấy phá.
Hai ngón tay thon dài của anh vạch ra hai mảnh âm thần kiều nộn thọc mạnh vào nơi huyệt động non nớt trúc trắc vẫn còn cạn khô của cô, chạm vào vách ngăn thuần khiết mà cô đã gìn giữ suốt hơn hai mươi năm muốn trao trọn cho người cô yêu thương nhất cả một đời.
Quân Khánh Triết nhìn người con gái đang oằn mình gánh lấy cơn thịnh nộ của anh mà lòng hụt mất một nhịp.
Cô cũng biết đau sao? Còn anh thì sao? Cha mẹ anh cùng đứa trẻ đáng thương kia một lúc mất cả cha lẫn mẹ đều sẽ không biết đau?
Thân thể kiều mềm yếu ớt của Hải Lam bỗng dưng dừng hẳn thôi không giãy giụa nữa, đôi mắt bi thương khép lại nghiêng đầu lên gối.
Đôi tay bị trói chặt cũng không còn vùng vẫy, hai chân mở rộng mặc kệ anh càn quấy.
Cô còn có con đường thoát sao? nơi này là hòn đảo riêng tư của gia đình anh. Anh nói vì muốn được ở riêng cùng cô hưởng hết tuần trăng mật mới xây lên biệt phủ ở nơi hòn đảo tư nhân xinh đẹp này.
Nhưng sự thật là anh muốn nhốt cô, cô thật sự quá mức quá mức thơ ngây, để mặc cho kẻ khác lừa dối bày bố.
Còn ngỡ rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời.
Ngu xuẩn rẻ tiền, Chết cũng không còn gì đáng tiếc.
Là quạ đen hóa thành phượng hoàng, hay gà rừng bị sập bẫy chờ ngày đưa vào lò nướng?
Từng giọt từng giọt nước mắt tuyệt vọng của cô lăn dài.
Dù sao đều là trao thân cho anh không phải sao?
Chỉ khác là kết thúc hạnh phúc viên mãn sẽ không bao giờ có được.
Ánh mắt tràn ngập thù hận vừa rồi của anh khiến cô cả đời đều không thể nào quên đi được.
Anh muốn trả thù cô sao?
Dù rằng chẳng biết vì sao anh lại đem tất cả thù hận trút lên mình, nhưng nếu anh muốn trả thù thì cô nhất định sẽ để anh thỏa mãn anh lần cuối cùng này.
Xem như trả lại tất cả những ân tình mà trước đây anh từng trao cho cô.
Nếu có kiếp sau, hy vọng hai người sẽ không còn oán hận dây dưa gì nữa.
Thấy cô không phản kháng, Quân Khánh Triết không thèm khóa hai chân cô lại, hắn gấp hai chân cô chống sang hai bên, mở rộng để dễ dàng ngắm nhìn vùng đất tư mật của cô.
Quân Khánh Triết hít sâu, đôi tay tàn nhẫn nắm lấy hai mảnh âm thần của cô bẻ mạnh ra ngoài.
"Á……Ưm" Hải Lam đau đớn hét lên, cố gắng gồng người không để bản thân giãy giụa, cô há lớn miệng cắn mạnh lấy gối bông bên má phải, hai chân càng nhích ra rộng hơn để giảm bớt cơn đau nơi tư mật.
Quân Khánh Triết hơi thở đẫm mùi rượu nồng, hổn hển thở dốc, đôi mày rậm anh tuấn của anh nhíu lại, quỳ ngồi lên tà váy trắng xinh đẹp của Hải Lam, nhếch mông muốn đâm cự vật thô lớn như nắm tay của mình vào trong lỗ nhỏ chỉ chưa nổi hai ngón tay do anh cường thế nong ra lúc nãy.
"Ứm…ưm…" Răng Hải Lam cắn siết lấy gối bông, chân tâm đau đớn rát buốt như muốn nứt vỡ rách toạc ra.
Quân Khánh Triết gầm gừ, anh lại cố gắng bẻ lớn ra hai mảnh âm thần kiều mỹ, nhấp mông vài lần vẫn không cách nào có thể chen vào dù là một chút.
"Ứm…Ứm… ư ư ư ư…" Tiếng khóc nghẹn ngào của Hải Lam chôn vùi trong gối, cô đau đớn gần như muốn ngất đi, lại không cách nào phản kháng lại sự cường thế của anh.
Con tim nhỏ bé nặng trịch dần dần chìm sâu dưới đáy biển đen tuyệt vọng.