Tòa biệt phủ xa hoa được xây dựng đơn độc trên một hòn đảo nhỏ tư nhân.
Nơi mà Quân Khánh Triết đặc biệt thiết kế để dành riêng tặng vợ chào đón đêm tân hôn cùng hưởng tuần trăng mật yên bình hạnh phúc.
Hải Lam lăn ra chiếc giường king size, mệt mỏi khép hàng mi cong dài, cô vẫn mặc trên người chiếc váy cưới màu trắng sang trọng thanh khiết.
Hôn lễ vừa kết thúc, Triết liền bế cô lên phi cơ riêng, bay thẳng đến căn phòng tân hôn mà bọn họ đã chuẩn bị cùng nhau vun đắp hạnh phúc về sau.
Nữa năm trước cô vẫn còn là một nhân viên quèn trong một góc xó xỉnh.
Vào một ngày định mệnh nàng gặp được Triết, chính Triết cất nhắc cô trở thành thư ký riêng. Sau này tình cảm ngày càng hài hòa, cô đã đồng ý gả cho Triết, trao cho anh cả quãng đời còn lại.
Trong phòng tắm.
Quân Khánh Triết vò vò mái tóc ngắn vừa được tắm gội sạch sẽ, ánh mắt anh hằn đỏ có chút rối loạn.
Em trai duy nhất cùng em dâu của anh hai năm trước gặp tai nạn xe, cuối cùng đều cùng nhau chết thảm chỉ để lại đứa bé đáng thương được mổ cứu khỏi bụng mẹ khi chỉ vừa bảy tháng thai kỳ.
Mẹ của anh cũng vì vậy mà tính tỉnh lúc mơ, nửa điên nửa dại phải luôn có bác sĩ tâm thần ở cạnh chăm sóc.
Đứa trẻ thiếu tháng khắp cơ thể bé nhỏ đều là bệnh tật, suy hô hấp, phổi yếu và cả bạch cầu.
Bác sĩ nói cần có máu cuống rốn của con anh mới có thể cứu sống được đứa trẻ đáng thương đó.
Vì sao cả gia đình anh đắm chìm trong đau khổ tuyệt vọng mà người phụ nữ say sỉn gây nên toàn bộ sự tuyệt vọng đó có thể sống tốt?
Anh muốn kéo cô ta cùng rơi vào hố sâu tuyệt vọng mà chính gia đình mình phải trải qua.
Cô ta càng phải đau đớn tuyệt vọng hơn trăm lần ngàn lần.
Đôi mắt cay đỏ, anh bước ra khỏi phòng tắm đi đến quầy bar mở nắp chai rượu vang XO đỏ thẫm, ngửa cổ đổ tràn khắp môi miệng thân thể lõα ɭồ đầy đặn cơ bắp.
Quân Khánh Triết đưa mắt nhìn về phía người con gái xinh đẹp thanh thuần đang mơ màng say giấc sau cả ngày tiến hành hôn lễ mệt mỏi.
Trong đôi mắt có chút tang thương của anh dần dần bị hận thù lấn chiếm, hương rượu cay nồng vây quanh khiến du͙© vọиɠ của anh càng thêm sôi trào.
Ngày này rốt cuộc đã đến.
Hải Lam đang mơ màng ngủ lại nghe được mùi rượu cay nồng lan tỏa khắp cả căn phòng.
Cô khó chịu khịt khịt chiếc mũi cao cao thon nhỏ vô cùng thanh tú.
"Bảo bối! Đến lúc rồi!"
Giọng nam trầm đυ.c vang lên bên tai một cách xa lạ khiến cô hoàn toàn mở bừng mắt.
Đập vào mắt chính là gương mặt tuấn lãng cương nghị bị hơi rượu nhuộm đỏ ửng của Quân Khánh Triết.
"Sao anh lại uống rượu?" Không phải anh không ưa gì rượu sao? Vì sao bỗng dưng lúc thế này anh lại uống đến say mèm thế này?
"Vì muốn em!" Anh nở nụ cười u ám, môi lưỡi cạ nhẹ vành tai cô, hơi thở nóng rát thổi phà qua má Hải Lam.
Cô giật mình khó hiểu khi nhìn thấy đôi tay bị dây cao su mềm trói vào hai bên thành giường.
"Sao anh lại trói em? Triết! Thả em ra!" Cô hoảng hốt cố giãy hai tay thoát ra khỏi trói buộc.
"Đừng bướng!" Anh quát lớn, đôi tay rắn chắc nắm lấy bờ vai đang vung vẫy của cô thật chặt.
"A!" Cô bị đau liền dừng vùng vẫy, hai mắt mở lớn khó tin nhìn người đàn ông quen thuộc trước kia lúc nào cũng vô cùng ôn nhu sủng nịch cô vô hạn.
"Triết? Anh sao vậy?" Giọng Hải Lam có chút nghẹn lại, môi cô run run, ngập ngừng nhìn vào đôi mắt chất chứa đầy ắp thù hận trước mắt.
Vì sao anh lại bỗng dưng như hóa thành một người khác thế này? Hôm nay không phải là đêm tân hôn mà cả hai luôn chờ đợi hay sao?
"Triết?"
"Đừng nhiều lời! Mau mở chân ra!" Quân Khánh Triết quát lên, lùi lại chụp lấy hai chân cô kéo ra giữa giường.
Chiếc váy cưới trắng tinh bị lực lượng mạnh mẽ của anh hất tung bay phất phới trãi rộng ra mặt giường sà luôn xuống đất.
"Triết! Dừng lại! Anh làm gì vậy hả?"
Vẻ mặt anh vô cùng thâm trầm, thân hình cao lớn quỳ bò chen vào giữa hai chân thon dài của cô, dùng hai mắt cá chân của mình khóa chặt.
Váy cưới bị anh giở cao qua khỏi eo cô, lộ ra mảnh tam giác thầm kín được che bởi chiếc quần nội y bằng ren đầy quyến rũ.
ROẸT…
Hai mắt Quân Khánh Triết đỏ đậm hừng hực liệt hỏa như dã thú, đôi tay cơ bắp dùng lực nhẹ nhàng xé rách nát mảnh vải tam giác nhỏ che chở bộ vị thần bí yếu ớt nhất trên cơ thể Hải Lam.
"Triết! Đừng làm vậy! Anh điên rồi! Triết!"
Hải Lam hoảng loạn kêu khóc, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, đây là đêm tân hôn của cô cùng người cô yêu kia mà?
Tại sao lại trở thành cơn ác mộng thế này?
"Á…. Aaaaaaaa….. Triết! Triết! Xin anh! Đừng mà! Đau quá!"
Ngón tay giữa thon dài đầy rẫy vết chai xông thẳng vào nơi bí cảnh mà chính Quân Khánh triết cũng chưa từng được khám phá.
Nóng ấm, non nớt trơn mịn, đáng tiếc lại quá mức khô hạn.
"Triết! Em đau! Anh đừng như vậy! Ô ô ô…"
Hải Lam sợ hãi khóc nấc, ái dịch không cách nào chảy ra, nỗi sợ bao phủ khắp cả linh hồn cô.
P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!