"Á….A….Aaaaa…. Vương! Xin chàng! Thϊếp chỉ mới lần đầu tiên giao hoan! Xin chàng đừng hung bạo như vậy! Xin chàng! Ô ô ô…"
Tiểu Mèo Hoang thống khổ kêu khóc thất thanh.
Thân thể kiều tiểu bò lê dưới sàn giường, bờ mông săn tròn vểnh cao nâng lên chân tâm sưng tấy tràn lan vết xước tóe máu, từng vệt máu loãng chảy dài theo chân nàng rơi xuống mặt giường kéo dài thành từng sợi tơ hồng giăng khắp các góc do nàng hoảng loạn trốn chạy.
Giao Nhân Vương ánh mắt tràn ngập dục hỏa, nhìn dáng vẻ bị du͙© vọиɠ chà đạp tả tơi của nàng hắn càng thêm thống khoái vui vẻ.
Lần nữa nhếch môi cười tà ác, Giao Nhân Vương quỳ bò ép sát mông nhỏ đang vểnh cao của nàng, cuồng dã thúc mạnh eo.
Cự vật hung bạo thọc vào từ cửa huyệt xông thẳng vào tận cùng, ghì mông thọc mạnh thêm vài cái liền tàn nhẫn rút mạnh ra ngoài.
"Á…………….A……….Aaaaaaaaaaa……" Tiểu Mèo Hoang ngẩng cao cổ hét thảm, thân thể nhỏ nhắn xoay vòng lăn lộn kêu khóc lê lết trên mặt giường băng, móng vuốt sắc bén hiện hình đập mạnh cào cấu loạn xạ lại chẳng chút nào khiến mặt băng sứt mẻ.
"Á……Aaaaaaaaaa….. Ô ô ô ô…" Nàng chuồng loạn quẫy đạp khóc gào, thân thể lẫn lí trí hoàn toàn mất đi khống chế, đau đớn thống cổ bao vây, từng sợi thần kinh gần như nứt vỡ căng trướng kịch liệt.
"Gruuu… Thật sướиɠ!"
Giao Nhân Vương đôi mắt đỏ ngầu nhuộm đầy dục hỏa, hắn nở nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Hắn tiếp tục theo đến áp sát lên thân thể nhỏ đang nằm ngửa mở hai chân ra co giật rên siết của nàng.
"Gruuu…" Lần này Giao Nhân Vương cũng không nhẫn nổi để tiếp tục trêu chọc tiểu mèo hoang của hắn.
Đôi tay mạnh mẽ đè ép hai đùi nhỏ mở thành hình chữ M dán sát mặt giường, hắn nâng mông thúc mạnh, toàn bộ cự căng cường thế xỏ xuyên qua lối mòn chật hẹp nơi huyệt động non nớt kiều mềm.
"Á…… Ô…..ô ô ô…. Đau quá! Đau! Ô ô ô ô…" Nàng giãy giụa khóc rống trong vô vọng, xương mu no tròn giật nẩy liên hồi, bụng nhỏ co thắt bóp chặt, huyệt động non nớt cắn nghiến lấy cự căn hung tàn, muốn trói chặt khóa nhốt không cho phép rút ra để tiếp tục xông vào tàn bạo quấy phá.
"Hừ… Cắn chặt như vậy còn bảo không muốn không muốn? Vật nhỏ khẩu thị tâm phi!"
Giao Nhân Vương gầm lên vài tiếng, eo hông gồng cứng dồn lực thọc sâu, ra ra vào vào vô cùng hung hãn.
Phầm phập phầm phập phầm phập….
"Á Á Á Á….." Tiểu Mèo Hoang đau đớn thống khổ kêu khóc khản cả giọng, nơi tư mật bị tàn phá gần như hỏng mất, rát buốt tê tâm liệt phế lan tràn toàn thân khiến nàng đau đến chết đi sống lại liên hồi không dứt.
"Gruuuuu… Ưm…" Giao Nhân Vương rùng mình, thân thể hắn càng trở nên hung đỏ sung huyết.
Toàn bộ lông tơ trên cự căn thô lớn dựng thẳng móc giữ toàn bộ huyệt động non nớt không cho phép giãy ra.
Ngàn vạn tinh binh xuôi thành dòng dung nham nóng bỏng phun trào tưới thẳng lên màng nước mỏng manh xông thẳng tấn công hai viên trứng cường hãn tham lam cắn nuốt, đến bao nhiêu nuốt sạch bấy nhiêu.
"Ứ… ứ ứ ư ư ư…." Tiểu Mèo Hoang oằn mình thừa nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ khổng lồ đè ép đến không cách nào thở nổi, nàng quằn quại rên xiết từng cơn.
Hai viên trứng bé tí dần dần chậm rãi nhích nhích lớn lên huyết quang bao phủ đầy cường liệt.
Giao Nhân Vương sắc mặt có chút giãn ra, hắn mỉm cười thật tươi.
"Hóa ra là hút sạch căn nguyên của bổn vương rồi vẫn chưa thấy đủ, nên cắn nuốt cả tinh binh của bổn vương để trưởng thành sao? Bổn vương bắt đầu tò mò sau này nàng sẽ sinh ra quái vật mạnh mẽ đến mức nào rồi đây! Tất nhiên chắc chắn phải có đủ năng lực phá hủy kết giới đưa bổn vương ra ngoài! Hahaha!"
"Thϊếp mới không sinh ra quái vật! Sinh ra mèo con, là mèo con! Ô ô ô…" Nàng cũng bất chấp tất cả khóc rống lên, nàng đau sắp chết rồi, sắp chết rồi, hắn lại còn nguyền rủa mèo con của nàng là quái vật? Ô ô ô.
Nàng mới không thèm sinh ra quái vật, ô ô ô.
"Được rồi được rồi, nàng sinh ra cá con mèo con gì cũng được! Không phải quái vật nữa mèo nữa cá đâu ha! Vầy vừa lòng nàng chưa?" Hắn cười càng thêm tà mị, thà không nói thì thôi, càng nói càng khiến nàng thêm sợ hãi.
"Ô ô ô… Ngươi mới là quái vật nữa mèo nữa cá! Ô ô ô…"
"Xem ra nàng còn hơi sức để mắng bổn vương? Vậy chúng ta lại tiếp tục, bổn vương cũng phải cố gắng sản xuất tinh binh nuôi dưỡng hai viên trứng nhỏ của bổn vương mau chóng trưởng thành!"
"Tiếp tục cái đầu ngươi! Tự đi mà tiếp tục! Ô ô ô…"
"Phì… Nghe nàng! Nàng chỉ việc đứng yên là được! Để ta tự làm hết!"
Giao Nhân Vương cười tà, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, nâng tiểu mèo hoang đứng thẳng dậy mông nhỏ cao ngang hông hắn.
Xoáy nước quấn quanh vòng eo nhỏ của nàng giữ vững giữa không trung, hai bàn chân đứng vững trên hai xoáy nước nhỏ.
Hắn áp sát nàng từ phía sau, âu yếm hôn lên chiếc cổ thon thon mịn màng.
Ba ngón tay tà ác vòng lên trước xương mu của nàng cong lại thọc vào móc lấy lỗ nhỏ kéo lên.
"Á………………Aaaaaaaaaa……………." Hai chân thon dài không cách nào đứng vững, lập tức giơ cao đạp loạn giữa không trung, eo nàng bị vòng xoáy nước giữ lấy không cách nào thoát ra khỏi ba ngón tay đang càn quấy hung bạo của hắn.
"Ô ô ô… ô ô ô…"
"Nàng không muốn bổn vương giúp nàng chữa lành lỗ nhỏ sao? Chữa lành sẽ bớt đau nha vật nhỏ!" Giao Nhân Vương nhỏ giọng vô cùng ôn nhu cạ môi ve vuốt mυ'ŧ hôn bên tai nàng.
"Không! Không! Ta không cần chữa lành! Ta không muốn chữa lành huyết màng! Ô ô ô…."
"Nhưng bổn vương muốn nha!"
"Vương! Thϊếp sẽ ngoan ngoãn mà! Thϊếp sẽ ngoan! Xin chàng! Lần này thôi ô ô ô…"
"Vậy thì mau chóng mở hai chân ra, bổn vương sẽ không dùng xoáy nước trói nàng, nàng phải biết tự giác nâng lỗ nhỏ dán sát vào nuốt lấy dục căn của bổn vương!"
"Thϊếp biết tự trói, thϊếp biết tự giác! Vương! Thϊếp sẽ ngoan! Ô ô ô…"
Tiểu Mèo Hoang vô cùng ủy khuất dùng xoáy nước tự quấn nâng mông nhỏ lên, đặt huyệt động vừa bị chà đạp tàn bạo sưng tấy nhắm ngay đỉnh nấm thô nóng của Giao Nhân Vương.
Giao Nhân Vương hài lòng câu môi nở nụ cười, đứng yên để nàng tùy ý hỗ động.
P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!