Nàng nhìn đôi tay bị trói cao qua đầu, hai chân dang ngang thành một đường thẳng tắp mà trong lòng có chút uất ức.
Không thèm gây tới tên quái vật đó nữa, nàng cong cong môi mếu máo, hai mắt long lanh rướm nước nhìn thứ khổng lồ đầy lông tơ đang dựng lên sừng sững của hắn.
Đỉnh đầu nấm thô lớn bằng bắp tay nàng còn loè loè ba lỗ nhỏ phập phồng phun ra nuốt vào ba giọt tinh hoa màu trắng đυ.c.
Ô ô ô… Gϊếŧ chết nàng luôn đi cho rồi, làm sao lỗ nhỏ của nàng có thể cất chứa được thứ khủng khϊếp kia chứ.
Hắn còn tà tứ lúc lắc ngoáy ngoáy uốn cong trình bày sự dẻo dai của thứ đó cho nàng xem.
Còn dừng như cảm thấy chưa đủ kiêu ngạo, hắn gồng lên cơ bắp rùng mình vài lần, lông tơ mềm nhũng mịn màng phủ đầy cự vật bỗng dưng dựng ngược rồi lại xoắn cong quắn quéo nhưng muốn trói xiết lấy thứ gì đó.
"Á……" Nàng hoảng hốt hét lên, lông tơ khắp thân thể dựng ngược, thở dồn dập mếu máo trợn mắt nhìn cự thú khủng bố của hắn không dám rời mắt.
"Nàng muốn tự nuốt vào? Hay thích bổn vương giúp nàng nuốt vào?" Hắn tà tà mỉm cười vô cùng thiên chân.
"Có khác sao hả? Đồ quái vật!" Nàng tức giận khóc lên, nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Vậy để bổn vương giúp nàng!" Hắn hết cách, nước mắt nước mũi thì tèm lem mà miệng mồm vẫn cứng như sắt thế kia, mắng hắn quen thói mà.
"Ta tự biết! Ta tự làm! Đồ khốn! Ô ô ô ô ô" Nàng không muốn chết, để hắn thô lỗ thọc xuyên thì nàng chắc chắn sẽ chết ô ô ô.
Dù gì nàng là chuẩn bị gả cho Hổ Vương, tính khí cũng không hề nhỏ, trong tộc lo lắng nàng không làm Hổ Vương vừa ý sẽ trách phạt lên đầu cả tộc, nên đã dạy qua nàng cách làm thế nào để hầu hạ Hổ Vương.
Giao Nhân Vương có chút hài lòng, hắn cởi bỏ xoáy nước đang trói lấy nàng ra.
"Tuỳ ý Nàng sai xử xoáy nước, nâng cao hạ thấp hay nắm trói gì đó đều do nàng tự ý! Ta đứng đây chờ nàng nuốt vào! Nhớ phải nhanh! Ta không có kiên nhẫn!"
Nàng trợn trừng mắt kênh kênh hắn, đôi mắt to tròn trong vắt xinh đẹp lại không mang theo được chút sát thương nào.
Nàng dùng ý thức sử dụng xoáy nước của hắn như trước kia nàng dùng yêu lực của chính mình.
Xoáy nước lớn hoá thành bốn vòng xoáy nhỏ, nâng lên tay chân của nàng.
Hai tay nàng nhào đến ôm lấy cổ Giao Nhân Vương, hai xoáy nước móc vào đùi nàng kéo lên rồi chậm chạp hạ hoài bộ trọng lượng thân thể nàng lên nộn huyệt dán sát đầu nấm thô lớn.
"Ứ… Ư ư ư…" Có dịch nhầy màu xanh lưỡi hắn phun ra lúc nãy khiến lỗ nhỏ của nàng giãn ra thêm được một chút.
Nhưng quả thật nếu muốn dùng nộn huyệt non nớt của nàng nuốt lấy hung khí thô lớn của hắn thì đúng là người si nói mộng.
Tất cả trọng tâm cơ thể nàng đè lên mị huyệt cũng chỉ làm đỉnh nấm vào được một phân tí ti thà chẳng vào còn hơn.
"Ô ô ô ô… Tại sao lại như vậy hả?" Nàng bất lực khóc nấc, thế này còn không chịu vào thì nàng phải làm sao ô ô ô.
"Hai chân đứng tấn rồi nhấp nhẹ đong đưa thử xem!" Giao Nhân Vương tươi cười hoà ái vô cùng tuấn mỹ dễ gần.
Nhưng nàng có đui cũng biết trong tâm của hắn đang nghĩ chuyện tà ác gì, đồ xấu xa dâʍ đãиɠ.
Nàng chậm rãi dang hai chân đứng tấn vuông góc trên xoáy nước, mông vểnh nhẹ nhàng nhấp nhấp nhấp nhấp.
"Ô ô ô… Căng quá! Đau quá ô ô ô ô!"
Tuy rằng thật sự có thể chậm rì rì nuốt vào hung khí đáng sợ của hắn, nhưng lỗ nhỏ của nàng như đang bị lưỡi dao sắc bén cọ mài cọ mài cắt xé, đau đến muốn ngất đi.
"Mạnh thêm nữa! Nhanh thêm nữa! Hay nàng muốn bổn vương ôn nhu giúp nàng?" Cảm nhận từng dòng mật dịch thơm ngọt của nàng chảy ròng xối ướt cự ăn, hắn sảng đến rùng mình vài lần.
Tiểu mèo hoang của hắn đúng thật là vưu vật trời sinh mà!
Phập…
"A…….." Đỉnh hồng mai mẫn cảm trước ngực hắn bị nàng cắn mạnh, hàm răng sắc nhọn của nàng quả thật có thể cắn xuyên qua da thịt hắn, nàng nói không sai, hắn nếu nhỏ yếu liền sẽ bị nàng nuốt tươi nhai chẳng thèm nhả xương.
Tiếc là nếu hiện tại hắn chỉ dùng một chút xíu yêu lực mà thôi thì hàm răng nhỏ của nàng lập tức bay luôn theo gió mất.
"Vì biết nàng cắn bổn vương cho hả giận và để nhẫn nhịn cơn đau xé rách nên bổn vương sẽ không trách nàng! Mau chóng nuốt vào cho bản vương!" Giao Nhân Vương nghiến răng véo nhẹ gương mặt tròn trịa của nàng.
"Ưm…Ứ Ứ Ứ…. Ư ư ư…" Nàng cắn chặt răng dính vào ngực hắn, mông nhở tự dùng lực nâng lên hạ xuống ngày càng quyết liệt mạnh mẽ.
Hai chân thon dài run rẩy, lỗ nhỏ đau đớn xé rách cố nuốt vào đỉnh nấm thô to, đôi tay nàng vỗ thùm thụp lên cơ ngực rắn rỏi trước mặt.
"Ư ư ư… Ư ư ư…" Âm thanh khóc nấc của nàng nghẹn lại trong cổ họng.
Lỗ nhỏ bị chính mình tàn nhẫn nhấn xuống cưỡng ép căng rộng nuốt lấy hung khí sắc bén bên dưới.
Nàng là yêu thú không phải nhân loại yếu ớt.
Đến lúc sống còn thậm chí phải tự chặt bỏ tay chân để tìm một con đường sống.