Giao Nhân Vương há lớn miệng, lần nữa nuốt trọn chân tâm của nàng mυ'ŧ quyện.
Hắn thả lỏng xoáy nước đang trói chặt lấy nàng, tùy ý cho nàng cử động thân thể.
Nhưng lại tuyệt đối không cho phép nàng khép lại hai chân thon dài.
"Ứ ứ ứ ứ…" Nàng cảm nhận được chiếc lưỡi thô dài trong huyệt động hoàn toàn phồng lên hình trụ tròn đều từ gốc đến ngọn.
Đầu lưỡi thô lớn như quả trứng gà tà ác thọc ngoáy căng trướng vách huyết màng mỏng manh, đong đưa vào vào ra ra, lại cố ý không đâm rách màng mỏng khiến nàng bị căng rát khó chịu.
"Đến!" Đôi tay chai rạn của hắn nắm lấy hai đùi non của nàng, áp chặt môi cắn lấy cánh cửa mị huyệt, đầu lưỡi cung lên dồn lực quẫy mạnh, hung bạo xông thẳng thọc rách bươm tấm huyết màng tượng trưng sự thuần khiết.
Phựt…. Ân thanh da thịt bị xé rách như cảnh báo sự tàn bạo còn tiếp tục ở phía sau.
"Á…..A…..Aaaaaaaaa………" Nàng đau đớn oằn mình khóc thét, đỉnh đầu lưỡi xù xì đã xông thẳng vào tận đáy huyệt của nàng, chạy vào cửa tử ©υиɠ, quét ngang quấn dọc liếʍ mυ'ŧ hết sạch xử nữ huyết tràn ngập khắp huyệt động.
"Ứ… A…..Aaaaaaa….." Nàng đau rát đến không cách nào có thể thừa nhận nổi, chân tâm như bị chiếc lưỡi dài sắc bén của hắn chém làm hai nửa, máu chảy đầm đìa.
Hai chân nàng tự do đạp loạn nhưng không cách nào khép chặt chân tâm, tùy ý để hắn xằng bậy quấy phá.
Răng nanh tà ác của hắn cọ cọ lên bên ngoài hai mảnh âm thần kiêu nộn của nàng, môi lưỡi mυ'ŧ chặt cắn hút lấy máu xử nữ lọc tọc lọc tọc.
Vài giọt máu bị tràn ra khỏi khóe môi hắn nhiễu xuống giàn giường băng bung nở ra thành từng đóa hoa đỏ tương diễm lệ.
Ngón tay hắn biến hóa ra móng vuốt chấm lên vết máu dùng yêu thuật vẽ vài nét nguệch ngoạc, từng đóa hoa máu càng trở nên diễm lệ sắc nét ưu thương đến tận cùng.
Giao Nhân Vương thỏa mãn câu môi, giọt huyết cuối cùng cũng đã bị hắn hút đi, tinh thần sảng khoái linh lực dồi dào, liền rút chiếc lưỡi dài ra khỏi huyệt động non nớt của nàng, liếʍ quanh viền môi vô cùng thích ý.
"Sao nào? Được chiếc lưỡi dài thần kỳ của bổn vương phá thân, nàng cảm thấy ủy khuất lắm sao? Hay là sướиɠ khoái bất tận?"
Hắn biết hắn chỉ khiến đau đến chết đi sống lại oằn mình kêu khóc chứ làm gì có sung sướиɠ?
Nhưng hắn thích trêu chọc nàng khiến nàng tức chết hắn mới cảm thấy hả dạ.
"A…. A….. A…..aaaa…. Ta đau quá! Đau quá! Ô ô ô!" hai chân nàng mở rộng quẫy đạp, thân thể run run thừa nhận cơn đau vẫn còn kéo dài không dứt.
Xử nữ huyết lần nữa tí tách chảy ra từng giọt từng giọt rơi xuống sàn giường băng nở rộ.
Giao Nhân vương nhíu mày, rõ ràng hắn đã giúp nàng bôi lên chất nhầy trị liệu vết rách, lại cũng đã hút sạch huyết xử nữ tuôn tràn lúc nãy, vậy mà huyết màng vẫn chưa chịu lành?
có lẽ vì quá mỏng manh non nớt nên tác dụng chậm một chút đi?!
Giao Nhân Vương đứng thẳng người dậy, hai chân chống vững trên sàn giường.
Thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Mèo Hoang lần nữa được xoáy nước chuyển đổi tư thế, hai tay trói cao qua khỏi đầu, hai chân dang ngang thẳng tắp thành một đường dài — .
"Tộc mèo yêu của nàng đúng là vưu vật trời sinh, chỉ dùng để cho các tộc khác làm đồ chơi tình ái, quả thật không phải là không có bản lĩnh. Thật sự rất dẻo dai, âm thanh kêu khóc càng là vũ mị mất hồn!" Hắn là khen thật lòng, tộc mèo so tốc độ thì thua tộc báo đen, so sức mạnh thì chẳng như tộc hổ, so mị thuật lại thua tộc hồ ly…
Nếu muốn tiếp tục sinh tồn thì phải biết tìm nương tựa vào các tộc khác, nên tộc mèo ở yêu giới chính là nhờ chăn nuôi cống phẩm tình ái mà sinh tồn.
Các cô nương tộc mèo quả thật là thân hình cân đối dẻo dai kiều mị vô cùng.
À… phải trừ ra cái vật nhỏ đang trợn trừng trừng mắt muốn gϊếŧ chết hắn đây.
Cặp ngực mềm mại căng tròn co dãn thì đúng rồi, nhưng chỉ nhỏ bằng hai cái bánh bao, nhỏ đến đáng thương.
Thân hình kiều diễm vũ mị ở đâu cũng chẳng thấy, chỉ thấy mỗi bộ xương khô còi cọc chưa kịp trưởng thành của nàng.
Hắn nghĩ mà phát chán, đã vậy còn chẳng biết nũng nịu ngoan ngoãn, toàn trừng trừng mắt muốn nhào đến ăn thịt nuốt chửng luôn con người cá là hắn đây, coi có tức không chứ?
"Câm miệng!" Nàng hét lớn vào mặt hắn, nàng vừa rồi bị hắn làm cho đau đến chết đi sống lại, hắn còn có lương tâm đứng đây bình phẩm nàng à? Nàng chỉ muốn cắn chết con cá khốn kiếp này.
Giao Nhân Vương ngơ ngẩng trợn mắt.
???
Nàng vừa hét bảo hắn câm miệng?
nàng vừa rồi bị đau còn chưa chịu chừa thói mạnh miệng quật cường sao hả?
Hắn còn quá mức nương tay với con mèo hoang này rồi đúng không?
Giỏi lắm! Để hắn cho nàng biết cái gì gọi là khóc cầu không thành lời!
"Ngoan ngoãn sinh ra bầy cá con cho bổn vương! Bổn vương sẽ nhân từ không khiến nàng quá mức đau khổ!" Hắn lại dùng bí thuật đánh đổi tu vi để đưa đám nhỏ ra ngoài tìm cách phá vỡ kết giới.
Nơi này hắn không thể rời đi, nhưng hắn có thể trả giá đắc để đưa con cái hắn ra ngoài cầu một đường sinh cơ.
"Ta sẽ nhai nuốt sạch bọn tiểu quái vật đó!" Nàng nhe hàm răng nanh nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu ra mà hù dọa hắn.
Giao Nhân Vương khóe môi giựt giựt, cái vật nhỏ này, nàng có hiểu là nàng đang ngu xuẩn chọc cười hắn hay không hả?
Đúng là muốn thọc chết nàng, để nàng phải khóc lóc xin tha.
Biết vậy lúc nãy hắn tàn nhẫn thêm một chút, dùng lưỡi quấy phá nghiền nát luôn huyệt động non nớt của nàng, hừ.
Lo lắng cho nàng chịu không nổi cũng chỉ bằng thừa, đồ con mèo nhỏ đáng ghét!