Giao Nhân Vương đã cố bơm căng thân lưỡi phình lớn để căng rộng miệng huyệt non mềm của nàng, nhưng chỉ căng được bằng quả trứng gà liền không cách nào tiếp tục. Nếu hắn còn cố ý kéo căng chỉ làm cửa huyệt của nàng rách toạc mà không phải nới lỏng.
Hắn nhíu mày, nghĩ đến một ý tưởng có chút tàn bạo, nhưng hắn thật sự muốn thử.
Đầu lưỡi nhám xù xì của hắn đội căng mài sát lấy vách màng mỏng của nàng quét mạnh tạo ra từng vệt xước rỉ máu.
"Á……A…aaaaaa….." Nàng ưỡn người uốn cong thành hình vòng cung, ngửa cổ gào thét.
Hắn tà ác rút đầu lưỡi vừa vét qua vài giọt máu xử nữ của nàng mυ'ŧ xuống bụng.
"Thật ngọt!" Hương thơm xử nữ lan tràn khắp môi lưỡi hắn.
Một giọt xử nữ máu bị bắn rơi xuống mặt giường băng nở ra đóa huyết hoa rực rỡ thê lương diễm lệ.
Giao Nhân Vương hai mắt trừng lớn ngắm nhìn si mê, hắn chợt xuất hiện tà niệm càng muốn có thêm nhiều đoá huyết hoa nở khắp giường băng.
Hắn lần nữa quay đầu thọc lưỡi vào huyệt mềm non nớt đang muốn khép lại, quét nhẹ đầu lưỡi kiểm tra.
Quả nhiên, ngay cả tấm màng mỏng manh này cũng được dịch nhầy trên lưỡi hắn trị liệu lành lặn.
Thế này thì có ngoạn ý cho hắn đùa chơi qua ngày đoạn tháng rồi.
Hắn di dời xoáy nước đến giữa giường, hai tay nắm lấy hai chân run rẩy hình chữ M của nàng banh ra thật lớn.
Điều chỉnh chân tân nàng thấp xuống ngực hắn, để có thể dùng lưỡi thọc nát âm huyệt của nàng.
"Để nàng uỷ khuất rồi! Ai bảo da^ʍ huyệt của nàng quá nhỏ, bổn vương chỉ có thể dùng lưỡi dài phá thân cho nàng! Yên tâm, khi da^ʍ huyệt nới lỏng bổn vương sẽ chữa trị huyết màng, lần nữa giúp nàng phá thân theo đúng nghi lễ nha!"
Hắn híp mắt cười tà tứ, ác ý tràn ngập đáy mắt.
"Hức!" Nàng hoảng sợ trợn mắt nhìn tên quái vật hung bạo trước mặt, đôi môi run run mím chặt, hai mắt đượm đầy nước lắc mạnh đầu nghẹn ngào.
"Biết sợ rồi sao? Nhưng bổn vương sẽ không tha cho nàng! Cứ khóc lóc van xin tùy ý, không cần cố gắng tỏ ra quật cường! Vì có nghe thì bổn vương cũng sẽ giả điếc mà thôi! Hắc hắc hắc!"
Giao Nhân Vương tuỳ ý há miệng ngậm lấy chân tâm nàng, nuốt luôn cả hai mảnh âm thần kiều nộn liếʍ láp mυ'ŧ quyện si mê.
"Ô ô ô…" Bóng ma sợ hãi bao vây lấy nàng, đôi mắt nhìn chăm chăm môi lưỡi xù xì ghê tởm liếʍ quanh chà rửa chân tâm.
Hắn cảm thấy nàng đang theo dõi, liền rời môi ra khỏi mép huyệt chỉ để lại chiếc lưỡi thô nhám đang chen vào cửa động.
Hắn ngẩng mặt tà mị câu môi cười châm chọc, chiếc lưỡi bơm nước mới bằng ngón tay trườn sâu chạm mạnh vào tầng lá mỏng, tàn nhẫn uốn cong đầu lưỡi càn quét chà lau bừa bãi.
Thân lưỡi đang chậm rãi phồng to, liên tục thọc vào rút ra ngoáy tròn tàn phá khắp bốn phía vách tường hoa non nớt.
"Đừng mà, đừng mà… Ô ô ô…" Nàng biết hắn sẽ không quan tâm nàng kêu khóc van xin, nhưng nàng chịu không nổi mị huyệt xử nữ non nớt bị đầu lưỡi hắn quấy phá tàn bạo.
Năm lỗ nhỏ hình năm cánh hoa trên đầu lưỡi của hắn bỗng nhiên xòe ra dán sát vách màng mỏng manh hút chặt. Vách màng mỏng bị đầu lưỡi kéo căng đội lên rụt về thọc ngoáy đẩy đưa.
"Á……Aaaaaaaaaaaaa—" Nàng đau đớn tê tâm liệt phế ngẩng đầu khóc rống, chưa từng nghĩ đến tấm huyết màng tượng trưng cho sự thuần khiết của nàng không chỉ để nam nhân đâm rách,mà còn dùng làm ngoạn vật chơi đùa tà ác.
Ái dịch phun trào tràn ngập mật huyệt như muốn xoa dịu cơn đau rát buốt lại bị đầu lưỡi của hắn cuốn lấy hút quyện sạch sẽ.
Mị huyệt non nớt bị thân lưỡi thô xù xì của hắn thọc lộng ma sát lung tung nóng rát, lại hút sạch ái dịch của nàng.
Không có gì bôi trơn, vách tường hoa của nàng rát buốt nóng cháy như bị lăng trì cắt xẻo từng thớ thịt non.
"Rát quá! Ô ô ô ô ô!" Nàng oằn mình nức nở, thân thể bé nhỏ run rẩy, mật dịch tuôn trào cuồn cuộn.
Lại bị đầu lưỡi tà ác của Giao Nhân Vương liếʍ hút không sót một giọt.
Chiếc lưỡi xù xì ngày càng thô lớn, đã hoàn toàn nới lỏng cửa huyệt động to như quả trứng gà.
"Ô ô ô ô ô ô ô…. Cháy rồi! Bỏng rồi! Ô ô ô ô…"
Nàng cong chân quẫy đạp trong vô vọng, tiếng khóc nấc nghẹn ngào tức tưởi.
Giao Nhân Vương cụp mắt hít sâu, không ai biết hắn nghĩ gì.
Một dòng nước mát lạnh trơn nhớt phun ra nhè nhẹ từ ngàn vạn lỗ nhỏ li ti trên thân lưỡi hắn.
Tưới khắp huyệt động, tưới mát huyết màng xung huyết do ma sát quá lâu.
"Ư… Hư… Ưm… Ưm…" Nàng thoải mái rêи ɾỉ, tảng đá u ám hoảng loạn trong tâm cũng nhẹ nhàng buông xuống, thư thái khép nhẹ mắt nghỉ ngơi.
Nàng không hề phát hiện đôi môi cong cong tà mị của Giao Nhân Vương chầm chậm nhếch lên.