Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 2 - Chương 2: Đầu lưỡi hung tàn (H)

Giao Nhân Vương nhàn nhã ngồi xuống cạnh giường, câu môi tứ.

Hắn vô cùng điềm tĩnh nhìn vật nhỏ đang bị xoáy nước trói buộc hạ dần xuống trước mắt hắn.

Nhìn cặp bánh bao nhỏ của nàng hắn liền muốn ngửa mặt kêu trời, nửa đời tu vi của hắn chỉ đổi được hai cái bánh bao bé tí thế này à? Uỷ khuất của hắn để đâu cho hết đây?

Hắn mở hé đôi môi đỏ, một chiếc lưỡi nhỏ thè ra dần dần trướng lớn thành hình trụ nhám xù xì dài hơn hai tấc, đỉnh đầu có năm lỗ hổng như hình năm cánh hoa rỉ rả chảy nước.

Nàng hai mắt trừng lớn, nàng nhìn thấy rõ ràng từng dòng nước xanh biếc chảy đầy mạch lưỡi của hắn, dòng nước cuồn cuộn bơm căng chiếc lưỡi to dần phập phồng phập phồng.

Nhìn thấy vẻ hốt hoảng của nàng hắn liền kiêu ngạo rút sạch nước về, liếc lưỡi thu nhỏ trở lại trong miệng hắn.

"Nàng sẽ dục tiên dục tử vì nó! Thích sao?"

"Không muốn! Ta không thích! Mau thả ta ra!" Nàng quật cường lườm hắn, ánh mắt vô cùng chán ghét.

"Không bỏ được lão Hổ Vương sắp chết kia sao? Không nhìn ra được bổn vương tốt hơn lão ta ngàn vạn lần à?"

Hắn nhíu mày có chút khó chịu.

"Ngươi hơn hắn ở chỗ bị nhốt à?!" Nàng ghét bỏ hừ lạnh.

Giao Nhân Vương hai mắt trợn trừng, cái vật nhỏ độc mồm độc miệng này, hắn những tưởng bản thân đã là thiên hạ vô địch rồi, gặp đến nàng hắn thật muốn bái sư.

"Bổn vương chẳng thèm đôi co với món đồ chơi! Bổn vương sẽ lộng chết nàng để nàng phải khóc lóc xin tha!"

"Con cá biếи ŧɦái xấu xa khốn kiếp!"

Tức chết hắn, đã đổi về món hàng héo hon chưa trổ mã thì thôi, còn luôn mồm chửi mắng không chịu nghe lời.

Hắn phải làm cho nàng hiểu hắn mới là Vương của nàng!

Hừ!!!

Xoáy nước xoắn gấp đôi chân thon của nàng thành hình chữ M mở rộng.

Nơi tư mật thuần khiết thiên chân hoàn toàn loã lồ trước mắt hắn.

Hắn đưa mắt nhìn tiểu mèo hoang của hắn đang nhắm chặt mắt giả vờ chết, rồi nàng nghĩ là không thèm quan tâm đến thì sẽ không có việc thật à? Tiểu mèo hoang ngu ngốc!

Hắn dùng phép giấu sạch móng vuốt sắc nhọn trên đôi bàn tay, dùng sức nắm lấy hai mảnh âm thần kiều nộn của nàng bẻ mạnh ra ngoài, hương vị xử nữ lần nữa lan toả khắp cả căn phòng.

"Ư…" Nàng há miệng thở dốc, đôi mắt khép chặt giả vờ mình rất ổn, mình sẽ không có việc gì.

Giao Nhân Vương thật sự muốn bật cười, vì sao lại có vật nhỏ quật cường ngốc nghếch như thế này chứ?

Hắn chậm rãi nhả lưỡi ra, không vội bơm nước làm căng nó, há môi ngậm mυ'ŧ lấy khe huyệt hồng phấn yêu diễm của nàng.

"Ư ư …" Thân thể mảnh mai run run, nàng há miệng cố hít thở thật sâu.

Hắn câu môi tà ác, lưỡi nhỏ dần dần chui vào khe huyệt chật chội, từng luồn từng luồn nước được bơm vào chậm chạp thổi phồng, hắn uốn lưỡi đấu đá lung tung trong huyệt mềm non nớt của nàng.

"Ứ ư ư ư…" Nàng rêи ɾỉ, bờ mông giật giật co rụt liên hồi.

Đầu lưỡi chen vào không sâu, cũng rất chậm chạp bơm phồng, để hắn thoả sức liếʍ láp từng vòng thịt non mịn nhấp nhô uốn lượn.

"Ưm… Ư…ư ư Ứ Ứ Ứ…" Nàng rùng mình, huyệt động co thắt dữ dội, xối mạnh ái dịch ướt đẫm đầu lưỡi hắn.

Hắn cuốn lưỡi tham lam mυ'ŧ lấy hương mật ngọt ngào của riêng nàng, quả thật ngọt lịm mê say.

Đầu lưỡi hắn càng vương ra dài thêm, mạnh mẽ càn quét khắp vách tường hoa non nớt muốn liếʍ láp đến khi nào hết sạch mật dịch mới vừa lòng.

Bỗng nhiên đầu lưỡi xù xì cọ mài đội lên vách màng mỏng manh đàn hồi liền bị dòng mật dịch thứ hai phun trào như xối tràn lan ra môi miệng hắn.

"Á… Đau… Ứ…ư ư…" Nàng ngẩng cao đầu hét lên, cong người uốn éo quẫy mạnh.

"Ồ? Bản vương vừa đâm vào màиɠ ŧяiиɧ của nàng đúng không tiểu mèo hoang?" Hắn cười càng thêm tà mị,hai mắt phiếm đỏ đậm.

Đầu lưỡi vừa thu lại liền xông thẳng vào trong, cọ thẳng lên vách ngăn mỏng manh của nàng, còn tà ác dùng phần lưỡi xù xì ma sát.

"Á….A…..aaaa……Ô…" Nàng cố nén tiếng khóc nghẹn vào trong thanh quản, đôi môi ngậm lại mím chặt, thân thể run run, hai chân càng thêm mở rộng, nàng biết chỉ có thể banh rộng hai chân để giảm bớt cơn đau khi mật huyệt bị dị vật xâm phạm.

Hắn nhếch môi ngậm luôn cả khe huyệt của nàng mãnh liệt hút liếʍ, đầu lưỡi cọ sát quấy rối khắp từng ngóc ngách bên trong huyệt động chật khít.

Dần dần bắn bơm thêm nước để đầu lưỡi phồng to, cưỡng ép cửa huyệt của nàng căng tròn, lối nhỏ trong huyệt động cũng bị thân lưỡi căng ra mở rộng, đầu lưỡi mềm nhỏ thì cọ sát quấy phá vách màng mỏng manh thuần khiết của nàng.

"Ô ô … Ô ô…" Nàng uỷ khuất lắc lư đầu, đôi mắt nhắm chặt nhưng nước mắt vẫn rỉ rả chảy ra.

Vách màng mỏng manh của nàng ngày càng hứng chịu dị vật cường thế ma sát cọ dũa, đau thốn tận xương tuỷ.

"Á…..Á……Á….Aaaaaaa—"Nàng oằn oại tê thanh hét thảm, nàng không muốn mở miệng cầu xin hắn, nhưng quả thật nàng sắp chịu đựng không nổi rồi.