Hệ Liệt: Dạy Dỗ Tiểu Nàng Dâu

Quyển 2: 【Đồ chơi của hắc ám giao nhân vương】 - Chương 1: Vật nhỏ quật cường (H)

Giữa bình nguyên hoang sơ tuyết phủ quanh năm, mọc lên một lâu đài băng hoa lệ điểm xuyết ngàn vạn hạt châu đen tuyền hắc ám.

Dù là ban ngày hay đêm tối, bầu trời nơi này đều tràn ngập một màu huyết sắc âm u.

Cộp cộp cộp cộp…

Đôi chân hữu lực mạnh mẽ đầy vảy cứng xù xì nện lên nền băng cứng rắn, bước đến lối mòn nhỏ duy nhất từ cửa phòng đến giường băng hình tròn được đυ.c đẽo vô cùng cầu kỳ tinh tế nằm giữa phòng, bao quanh là hồ nước ngọt xanh biếc óng ánh được minh châu treo khắp căn phòng tỏa sáng.

Bốn góc giường băng dựng đứng bởi bốt cột trụ trơn nhẵn trong suốt từ dưới chân giường đến nóc treo rèm giường bằng lụa màu xanh ngọc hoa lệ, sàn băng bên dưới chân giường hình tròn lớn bao bọc quanh giường rộng thêm hai thước để dễ dàng đi lại, bên ngoài nữa hoàn toàn chính là nước vây quanh.

Hắn vứt vật nhỏ vừa dùng bí pháp bắt được lên trên mặt giường.

Hắn không nghĩ chính mình đánh đổi nữa đời tu vi chính là đổi về món đồ chơi yếu ớt bất kham một kích.

Hắn bị chư thần đồng loạt vây bắt đánh nhốt vào kết giới mênh mông tăm tối ngàn vạn năm không cách nào rời đi.

Hắn tìm cách tìm cách, chờ đợi chờ đợi đến tuyệt vọng.

Cuối cùng hắn đành cắn răng đánh đổi nữa nữa đời tu vi để xé rách thời không, dùng bí pháp tìm kiếm một vật nhỏ để hắn chơi đùa qua ngày đoạn tháng.

Hắn ghét bỏ liếc mắt nhìn vật nhỏ co rúm cuộn người che đi thân hình trần trụi không một mảnh vải.

"Thả ta ra!" Nàng trừng mắt nhìn quái vật cao lớn, làn da màu huyết sắc, khắp người được lớp vải đen tuyền cứng rắn bao bọc, đôi tai dài sắc nhọn, ánh mắt huyết hồng tràn đầy tà ác.

"Gọi ta Vương! Hắc ám Giao Nhân vương!" Nam nhân câu môi tà mị tươi cười lộ ra làm răng nanh sắc nhọn. Hắn chán ghét đuôi cá dị loại là nguồn gốc tội ác của chính mình, nên thường chỉ dùng chân hóa hình đi lạc trên mặt băng.

"Thả ta ra!" Nàng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn không chút kiêng kị.

Hắn có chút sửng sốt, lần đầu tiên có nữ nhân nhìn đến hắn mà không hoảng sợ khóc thét. nàng còn dám trừng trừng mắt ra lệnh choi hắn thả nàng? gan nàng cũng thật sự to bằng trời rồi đi?

Giao Nhân Vương bước đến sát cạnh giường, nâng bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn nắm lấy chiếc cằm nhỏ của nàng, nâng mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tiểu Mèo Hoang? Chậc! Gan cũng rất lớn! hắc ám nhân như giao phối cùng mèo nhỏ thì sinh ra được thứ gì nhỉ? Liệu nàng có thể thụ thai không? Bổn vương bắt đầu có chút tò mò!"

Hắn vô cùng kinh hỷ, hóa ra nàng mà một tiểu mèo tinh vừa hóa thành hình người, như vậy lúc kết hợp cũng sẽ không quá mức yếu ớt như thiếu nữ loài người rồi, hắn thích.

"Ta mới không sinh ra một con cá! Cá chính là thức ăn của ta!" Nàng cố dùng sức né tránh bàn tay của hắn nhưng bất lực.

"Với cái tu vi rác rưởi của nàng lọt vào kết giới giam cầm này e là ngay cả hóa trở về nguyên hình còn khó khăn, đừng đòi hỏi đến việc có thể dùng yêu lực! Tiểu Mèo Hoang, cảm giác bị phế đi vui vẻ sao?"

Hắn nở nụ cười càng tà tứ, trong suốt ngàn vạn năm lần đầu tiên hắn có thể cười đến sảng khoái như vậy.

Hắn cúi đầu nhe hàm răng đầy nanh nhọn ra cắn lên cánh môi dưới đỏ mọng yêu diễm của nàng, nghiến mạnh.

"Á……" Nàng đau đến hét lên, vết cắn rỉ máu chảy ròng.

Hắn vừa lòng nhả ra môi nàng, lưỡi dài sần sùi thô nhám tiết ra chất nhầy liếʍ quanh vết thương.

Chỉ qua vài giây sau, vết thương lập tức khép lại lành lặn không chút sứt mẻ.

"Chậc! Cũng quá mau hồi phục rồi đi! Đúng là Tiểu Mèo Hoang!" Dù rằng dịch nhầy của hắn có tác dụng trị liệu, nhưng cũng không mạnh mẽ và nhanh chóng như vậy, này cũng nhờ vào tộc mèo vốn sinh mệnh rất dẻo dai đi?

"Đồ khốn!" Nàng cắn răng rít lên, đau chết nàng, đồ biếи ŧɦái. Đôi mắt quật cường của nàng phẫn nộ nhìn trừng trừng hắn.

"Tiểu Mèo Hoang! À không… Từ giờ bổn vương phải gọi nàng là tiểu tân nương nha!" Hắn tà ác tươi cười híp lại đôi mắt đầy tia hắc ám.

Một vòng xoáy nước xoắn quanh eo nàng nhấc bổng lên, đôi tay trói cao qua đầu, đôi chân mở rộng lộ rõ vùng đất cấm địa thuần khiết phát ra hương thơm xử nữ thực cốt tiêu hồn.

Giao Nhân Vương khó tin trừng lớn mắt, tiểu mèo hoang cũng làm yêu tinh suốt hơn trăm năm rồi đi? Dù rằng nàng chính là từ nhỏ sinh ra trong tộc mèo yêu, tu vi không cần quá cao đã có thể hóa hình, nhưng làm sao có khả năng nàng vẫn còn non nớt thuần chân thế này?

Hắn vừa nãy có lục soát sơ lược ký ức của nàng, để hắn tìm tòi lại xem đã bỏ sót mất thứ gì rồi!

Không xem thì thôi, vừa xem hắn lại suýt tức hộc máu.

"Nàng chuẩn bị gả đi cho lão Hổ Vương sắp chết đó để xung hỉ? Nàng được trong tộc nuôi lớn chỉ để dâng tận miệng cho lão hổ sắp chết kia? Vậy mà còn làm ra vẻ ghét bỏ bổn vương?"

hắn tức tối bực bội, bàn tay không chút nương tình vỗ bạch bạch lên hai mảnh âm thần kiều nộn trơn mịn của nàng, với tộc mèo yêu thì dưới một ngàn tuổi nàng vẫn còn là trẻ con, hèn gì thân hình có chút éc như trẻ mười ba mười bốn tuổi thế này.

"Á… ui…Còn hơn phải gả cho con cá bị nhốt chết như ngươi!" Nàng bị đánh đau, giật thót người nổi đóa.

Nàng là yêu tộc, tính ái cường hãn, yêu đương tràn lan, thậm chí xuân cung sống khắp nơi đều có thể nhìn đến.

chưa nói gần nhất vì nàng phải gả đến xung hỉ cho lão Hổ Vương nên bị các tộc lão đưa đi học vài khóa dạy dỗ kết hợp giao phối.

"Giỏi lắm tiểu Mèo Hoang mạnh miệng, chờ xem bổn vương như thế nào lộng chết da^ʍ huyệt của nàng!"

Hắn gầm lên, tất cả vảy cứng lập tức rút đi, lõα ɭồ ra toàn bộ da thịt màu huyết sắc cuồn cuộn cơ bắp, cơ bụng săn chắc nổi rõ mười hai cơ thịt rắn rỏi vô cùng cân xứng kiêu hãnh.

Giữa hai chân mọc ra hùng căn thô to bằng nắm đấm sừng sững, xung quanh hùng căn phủ đầy lớp lông tơ mịn, nhưng sẽ hóa thành gai nhọn móc thấy huyệt động bất kỳ tùy ý khiến giống cái phải khóc thét cầu xin.

Lần này trong đôi mắt nàng hoàn toàn lộ rõ lên sự hoảng sợ tột cùng.

P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!