Thiên Minh dùng nước ấm lau chùi sơ thân dưới của cả hai, lần nữa đặt Như Nguyệt nằm ngửa lên giường, hai chân nâng cao hình chữ V gát lên đôi vai cứng chắc của hắn.
Hắn mạnh mẽ cúi người áp sát hôn lên môi nàng.
Thân thể bé nhỏ bị hắn cường thế gập lại làm hai, cửa huyệt kiều nộn bị quấy phá lơi lỏng run rẩy hướng lên dễ dàng cho đầu cự căn thô nóng của Thiên Minh mạnh mẽ cường thế thẳng tắp xuyên đến tận đáy.
"Á….Aaaaaaaaaa…… Ô ô ô… Vì sao còn chưa xong? Chàng vì sao còn thọc lỗ nhỏ của thϊếp? Ô ô ô…" Nàng hoảng hốt sựt tỉnh trong cơn mơ màng, mị huyệt non nớt bị hắn thọc xuyên bỏng rát, đau đớn quằn quại ngửa cổ khóc rống, nàng chỉ mới lần đầu thừa hoan mà thôi, sao hắn có thể tàn nhẫn chà đạp nàng như vậy, ô ô ô.
Phành phạch phành phạch phành phạch…
Thiên Minh rít lên từ kẽ răng, hắn gồng mình cường hãn thọc lộng khắp vách tường hoa chật hẹp của nàng.
Hắn không phải không hiểu nàng mới phá thân không thể quá mức bức ép nàng.
Nhưng hắn thật sự nhẫn không được, lỗ nhỏ của nàng quá mức mê hồn, hắn càng muốn buông tha cho nàng lại càng chìm sâu vào du͙© vọиɠ.
"Ô ô ô… Thϊếp không muốn sinh con cho chàng! Thϊếp cũng không muốn ở đây với chàng nữa! Chàng mau trả thϊếp về thanh lâu! Ô ô ô… Thϊếp đau quá! Đau quá! Ô ô ô…"
"Còn dám nói muốn ta trả nàng về một lần nào nữa, ta sẽ lập tức chơi nát da^ʍ huyệt mất hồn của nàng! Ai bảo da^ʍ huyệt của nàng quyến rũ ta?"
Thiên Minh có chút tức giận gầm lên, hai mắt đỏ đậm trừng mắt nhìn vào đôi mắt to tròn đẫm nước ủy khuất của nàng.
Hông hắn gồng căng, dập mạnh xuống như muốn nghiền nát lỗ nhỏ của nàng để hạ bớt cơn dục hỏa.
"Á…..Aaaaa….. " Như Nguyệt ngẩng cao đầu hét thảm, nước mắt trải dài thành chuỗi, hắn lại ngoáy sâu vào tận tử ©υиɠ của nàng quấy phá, ô ô ô. Hắn không hề có chút tiếc thương nàng, ô ô ô.
"Hừ! Ngoan ngoãn nằm yên mở rộng da^ʍ huyệt nuốt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta! Sinh cho ta hài tử mập mạp trắng trẻo! Ta quá dung túng nàng rồi đúng không?" Thiên Minh hừ lạnh, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn nàng.
Eo hông giảm bớt lực đạo, cũng không rút ra, chỉ nhẹ nhàng ngoáy lộng nơi sâu nhất của nàng.
"Ô ô ô! Phu quân! Thϊếp không dám nữa ô ô ô… Các tỷ tỷ lần đầu hầu hạ khách quan chỉ có nửa canh giờ thôi! Má má đều cho tỷ tỷ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi hai ngày vì phá thân rất đau! Ô ô ô…" Nàng đã hầu hạ hắn từ trời vừa sụp tối đến trời mờ sáng rồi ô ô ô.
Lỗ nhỏ cũng đã bị thọc đến nát nhừ tan nát rồi ô ô ô.
Nàng cũng vừa phá thân đau rát, hắn lại không chịu cho nàng nghỉ ngơi ô ô ô.
Hắn còn tàn nhẫn hơn cả má má trong thanh lâu nữa ô ô ô.
"Nàng còn hơi sức để mắng ta cơ mà! Nàng đâu cần nghỉ ngơi làm gì?" Hắn có chút nguôi giận, yêu thương buông thả hai chân nàng tự do, vòng tay ôm lấy nàng hôn hít vuốt ve.
"Thϊếp đau lắm! Đau lắm phu quân! Hức hức hức…" Được hắn ôm ấp an ủi khiến nàng càng cảm thấy ủy khuất hơn, khóc nấc nức nở, tay nhỏ vòng ôm lấy lưng hắn.
"Nhẫn vì ta được sao? Ta cũng là lần đầu tiên cùng nữ nhân giao hoan! Nàng cũng là lần đầu tiên của ta! Ta thật sự không nhẫn nổi! Nhưng ta có thể hứa với nàng, nàng sẽ là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời ta! Ta sẽ không bao giờ để bất kỳ nữ nhân nào khác cùng nàng tranh giành phu quân!"
Thiên Minh vô cùng thâm tình ve vuốt đôi má đào ửng đỏ của nàng.
"Nàng là duy nhất! Nên nàng phải phụ trách tất cả dục hỏa của ta! Nàng nhẫn nhịn cố gắng thêm một chút nữa được sao? Phu nhân! Nàng nghĩ xem, nếu giờ ta bỏ mặc nàng trở về thanh lâu, sau đó ta lại cưới về cô nương xinh đẹp khác để hầu hạ ta, nàng có buồn có đau lòng không?"
"Không có đau lòng đâu! Ô ô ô…" Nàng hiện tại đau sắp chết rồi còn bảo nàng phải nhẫn, còn bảo sau này không có thêm tỷ muội nào đến để phụ giúp nàng hầu hạ hắn nữa, nàng sẽ chết, chết một mình ô ô ô. Nàng còn không có tỷ muội khác chôn cùng nữa, ô ô ô.
Thiên Minh sắc mặt bị nàng chọc giận đến tái xanh xám xịt, hắn thật sự là bị nàng khiến cho tức chết trên giường.
"Nàng bỏ sạch ý tưởng dục căn nhỏ như cây nến thọc thọc lỗ nhỏ chỉ mất một nén nhang đi. Ta sẽ không thả nàng về! Mau tự giác mở chân ra!" Hắn gào lên giận dỗi.
"Ô ô ô… Chàng thu nhỏ nhỏ lại một chút không được sao? Chàng không vì thϊếp mà thu nhỏ nhỏ lại một chút được sao? Ô ô ô… Lỗ nhỏ bị chàng thọc rách nát rồi! Ô ô ô…"
"Ta mặc kệ nàng!" Miệng thì gào rống cho lắm vào, nhưng eo hông hắn lại dịu dàng nhè nhẹ đẩy đưa, đôi cánh tay vòng ôm lấy nàng thật chặt âu yếm mυ'ŧ hôn lên đôi môi đỏ mọng cong cong hờn dỗi của nàng.
Tươi tỉnh thế này mà còn bảo là sắp chết à? Đồ mít ướt!
"Ứ… Ứ… Ứ… ư ư ư ư…" Huyệt động non nớt bị dục căn thô nóng ngoáy đảo chậm chạp khiến nàng vô cùng tê dại, kɧoáı ©ảʍ lan rộng.
"Muốn nuốt chửng lấy ta thế này mà!" Thiên Minh trợn mắt hít sâu, thật lại muốn thọc nát lỗ nhỏ của nàng, tham lam cắи ʍút̼ lấy dục căn của hắn không chịu buông, còn khóc lóc làm nũng với hắn nữa?
Nhìn xem cái gương mặt đỏ ửng vì kɧoáı ©ảʍ hoan ái của nàng này.
Yêu chết đi được! Nhưng hắn vẫn yêu lúc nàng khóc thảm cầu xin hơn nha, hắc hắc hắc.
P/s: Tác Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!