"Hức hức hức… Cầu xin chàng! Tướng công! Lỗ nhỏ của thϊếp đau quá! Ô ô ô ô!" Trong cơn co giật chìm nổi giữa cao trào nàng cảm nhận cự vật nằm trong huyệt động của hắn lần nữa sưng trướng to lớn nóng bỏng, kéo căng đường hành lang non nớt vừa bị bắt ép thừa nhận dục hoả tàn phá thảm thương của nàng.
Thiên Minh cúi đầu nhìn cửa huyệt tràn ngập mật nước hoà cùng máu xử nữ của nàng vẫn đang rỉ rả chảy ra không ngừng nghỉ.
Hắn nhẫn không được, cũng không muốn nhẫn.
Du͙© vọиɠ dồn nén suốt gần ba mươi năm của hắn làm gì có thể chỉ bắn tinh một lần là xong chuyện?
Ít nhất cũng phải bắn đến khi nào nàng mang thai tiểu hài tử thì hắn mới vừa lòng.
Hắn chầm chậm rút lui cự vật ra khỏi mỹ huyệt thực cốt mất hồn của nàng.
Phốc…
"Ứ ư ư ư ư…" Nàng ngẩng cao đầu rêи ɾỉ thoả mãn, huyệt động co thắt không bị dị vật căng trướng ngăn cản, liền chậm rãi khép lại đường hành lang non nớt.
Thiên Minh câu môi cười như không cười, nguy hiểm híp mắt nhìn vẻ mặt thỏa mãn thở phào của nàng.
Hắn bế bổng nàng đến bên chiếc ghế gỗ dài, đặt hai chân run rẩy yếu ớt của nàng đứng chống lên mặt ghế.
"Phu quân?!" Như Nguyệt hai mắt hốt hoảng nhìn phu quân, cố gồng sức dồn vào đôi chân đứng thẳng người, mặt ghế dài hẹp, chiều rộng chỉ đủ đứng vừa bàn chân nhỏ nhắn của nàng.
"Đứng vững! Hai tay vòng ôm lấy cổ ta!" Thiên Minh khàn khàn hạ lệnh.
"Ân… Ô ô ô ô ô!" Như Nguyệt uỷ khuất gật gật đầu không dám làm trái ý hắn, lập tức vòng tay giơ cao ôm giữ lấy cổ hắn.
Mặt nàng úp sát vào l*иg ngực hắn khóc nấc.
Đôi chân chống đứng bị dang ra, cự vật thô dài lần nữa chà sát mài mò nơi miệng huyệt non nớt của nàng.
"Ô ô ô ô ô…" Nàng hoảng sợ bật khóc tức tưởi trong l*иg ngực hắn, mặt nàng đang cúi xuống nên nhìn thấy rõ ràng cự vật thô lớn nóng bỏng của hắn đang chống đẩy đội lên cửa mị huyệt kiều mềm của nàng tìm kiếm đường vào.
"Hư…" Thiên Minh nghiến chặt răng, đúng là muốn nàng bao nhiêu cũng không đủ, nhìn từng dòng mật dịch mang theo xử nữ huyết chảy dài theo chân nàng nhiễu tí tách xuống mặt ghế mà dục hoả trong thân thể hắn muốn bùng nổ.
Đôi bàn tay cứng cáp bóp lấy hai mảnh mông tròn trĩnh đang vểnh cao, hắn ép buộc cửa huyệt non nớt dán sát ngay ngắn lêи đỉиɦ nấm đầu của hắn.
Đôi tay cùng eo hông đồng thời dồn lực thúc mạnh, thọc cự vật xuyên suốt đâm thẳng xông vào tận đáy huyệt, đội cao cánh cửa tử ©υиɠ một lần nữa, cưỡng bức vặn bung căng nứt ra thành một lỗ hổng.
"Ô ô ô ô ô ô ô ô ô……" Như Nguyệt thảm thiết gào khóc, đôi chân thon dài chật vật nhón lên. Ưỡn cong thân trên ra sau thành hình vòng cung, ngửa đầu khóc rống.
Thiên Minh một tay siết lấy mông nàng áp chặt, một tay đỡ lấy bờ vai đang cong ngửa ra sau của nàng.
Hắn gồng mình hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khổng lồ do tính ái kịch liệt mang đến.
Dục căn thừa hưởng xúc cảm được mị huyệt bao bọc kịch liệt xoa bóp liếʍ mυ'ŧ tê dại lan tràn khắp toàn thân.
"Sướиɠ khoái chết đi được!" Thiên Minh gầm gừ, bóp lấy bờ mông đang cố giãy giụa của nàng áp sát vào tận gốc rễ cự căn của hắn.
Áp chặt nơi kết hợp khít rịt trúc trắc dính lấy nhau, hắn cong mông ngoáy đều xoay tròn cự vật thô nóng ma sát từng lớp mị thịt non mềm ướŧ áŧ.
"Gruuuu…" Hắn sướиɠ khoái đến rùng mình lắc lư đầu cố trấn tĩnh.
"Hức …. Ư…ư ư ư ư ư ư Ứ…"
Nàng đau đớn gần như sắp mất đi tất cả lí trí, hơi thở thều thào thoi thóp, hai chân nhón cao bất lực tránh thoát lại mất đi trọng tâm khiến trọng lượng cơ thể đặt trọn lên mị huyệt non nớt, lún sập xuống tham lam nuốt chửng cự căn đang quấy phá khuấy lộng.
"Ô ô ô ô ô ô ô…" Nàng khàn giọng tuyệt vọng kêu khóc.
"Ta dốc lòng giúp nàng khơi thông da^ʍ huyện, nàng thấy vui vẻ sướиɠ khoái sao?" Hắn tươi cười tà mị, đôi mắt đỏ ngầu nguy hiểm híp lại.
"Ô ô ô…" Thần trí tê dại, thân xác rã rời, nàng chỉ muốn chết thôi, ô ô ô ô.
"Trả lời!" Hông hắn thúc mạnh, đội sâu lên cửa tử ©υиɠ tổn thương đau buốt của nàng.
"Sướиɠ! Ô ô ô ô ô ô…" Nàng hoảng loạn, đau đớn oằn oại ôm ghì úp mặt vào l*иg ngực vắng rắn của hắn.
"Ngoan! Lỗ nhỏ của nàng đã nới lỏng, chỉ cần ta không thọc vào cửa cấm cung thì nàng sẽ không quá mức đau đớn!" Cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của nàng, cuối cùng hắn vẫn là không đành lòng.
Dục căn to lớn chậm rãi rút lui khỏi mật huyệt sưng phồng.
"Ân! Ô ô ô ô ô… Phu quân! Thϊếp cầu xin chàng!" Đôi tay gầy yếu của nàng run rẩy ôm siết lấy cổ hắn, úp mặt khóc nấc nghẹn ngào.
"Ừm! Ta sẽ nhẹ nhàng một lúc giúp nàng thoải mái! Đổi lại sau đó nàng phải ngoan ngoãn để thừa hoan biết sao?"
"Ân ân ân! Thϊếp sẽ ngoan ngoãn! Ô ô ô ô…" Nàng không thể chịu đựng nổi rồi ô ô ô.
Thiên Minh rùng mình, nghiến răng cố gắng nén lại dục hỏa sôi sục trong thân thể.
Hắn nhẹ nhàng ôm bế lấy thân thể bé nhỏ xinh đẹp đặt trở lại giường giúp nàng nằm ngửa, hai chân thư thái mở rộng.
"Thả lỏng toàn thân, nàng chỉ việc nằm yên hưởng thụ mà thôi! Hiểu sao?"
"Ân ân ân ân! Hức!" Nàng ngoan ngoãn gật đầu như gà bổ thóc, khoé mắt rưng rức, đôi môi cong cong mím chặt uỷ khuất đáng thương.
"Haizzz!" Hắn thở dài, ôn nhu nghiêng người áp lên thân thể nàng, nhè nhẹ mυ'ŧ hôn đôi môi mọng đỏ nhỏ xinh.