"Ứ…ư ư ư ư hức hức ô ô…"
Thanh âm thiếu nữ uỷ khuất nghẹn ngào nỉ non văng vẳng tràn ngập khắp căn phòng lấp lánh ánh nến.
Thân hình nam nhân cao lớn với từng đường nét cơ bắp cuồn cuộn hoàn mỹ đứng ở cạnh bàn.
Nam nhân hơi thở dồn dập, cơ mông săn chắc gồng cứng, dồn lực nhấp mạnh phầm phập phầm phập…
Dục căn thô dài sưng trướng tàn nhẫn thọc sâu nghiền nát lỗ nhỏ đáng thương bên dưới.
Như Nguyệt nằm ngửa trên mặt bàn, đôi chân thon dài dang rộng hình chữ V lung tung đạp loạn giữa không trung.
Chân tâm bị dục căn cường bạo xâm phạm căng trướng khiến nàng không thể khép lại hai chân, chỉ có thể tự do loạn đặng vùng vẫy giữa không trung không điểm tựa.
Nàng không thể kẹp chân vào hai bên hông đang điên cuồng thọc lộng ra vào của hắn, chỉ khiến cơn đau buốt nơi huyệt động của nàng càng thêm bỏng cháy.
"Ô ô ô ô… Cứu cứu thϊếp… Ô ô ô ô" Nàng bất lực ngửa đầu ra sau khóc rống, hoàn toàn mất đi tự chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn mở rộng chân tâm thừa nhận du͙© vọиɠ cuồng dã tàn phá bừa bãi của hắn.
Tay trái Thiên Minh chống xuống mặt bàn kê cao phần lưng để nàng ưỡn cao cặp ngực căng tròn đung đưa sát kề mặt hắn.
Tay phải xoa nắn vo ve ngực nhũ tươi mới căng mọng của nàng.
Hắn thoả mãn ngậm lấy đỉnh đầu nhũ hoa màu hồng phấn vào miệng, liếʍ láp nhai cắn không chút nương tay tiếc thương nàng là lần đầu tiên thừa nhận hoan ái.
"Á…. Aaaaaa… Xin chàng tướng quân! Mang thϊếp trả về! Cầu xin chàng trả thϊếp trở về thanh lâu! Ô ô ô ô ô ô ô…" Nàng thật sự thừa nhận không nổi thứ hoan ái điên cuồng tàn bạo này.
Nàng nhớ rõ thứ kia của những vị khách quan đầu không hề khổng lồ gân guốc như của phu quân. Càng không thể kéo dài thời gian lâu như vậy mà không hề ngừng nghỉ.
Chân tâm của nàng đau buốt tê dại, sưng tấy xung huyết tả tơi đến đáng thương.
Thảm trạng của nàng chẳng khác nào tiếp một lúc mười vị khách quan đâu?
Chân tâm non nớt của nàng bị cưỡng ép vặn bung mở rộng, vách tường hoa kiều nộn bị phu quân đâm thọc nghiền nát không thương tiếc.
Nàng đau quá đau quá ô ô ô.
"Nàng?!!!" Thiên Minh sững sờ trừng to đôi mắt huyết hồng.
Nàng đây là đang ghét bỏ hắn sao? Ghét bỏ hắn không đủ mạnh mẽ để mang đến khoái hoạt cho nàng à?
Không phải trong Xuân Cung đều nói mật nước chảy ra càng nhiều chứng tỏ nữ nhân đang cảm thấy rất sung sướиɠ dục tiên dục tử sao?
Nàng lần đầu tiên thừa hoan nên đau đớn là chuyện bình thường không phải sao?
Nam nữ giao hợp thì lúc nào mà nữ nhân không kêu khóc xin tha?
Hắn mạnh mẽ như vậy mà nàng còn ghét bỏ hắn không bằng đám nam nhân tìm chơi kỹ nữ à?
Thiên Minh tức giận, eo hông càng tăng thêm sức lực dập mạnh cuồng liệt như muốn đỉnh xuyên qua cánh cửa tử ©υиɠ xông thẳng vào cấm địa cuối cùng của nàng.
Phập phập phập phầm phập phầm phập phầm phập…
Thanh âm cường thế xâm nhập vang rền như sấm sét.
"Á… Ứ… A…..a a a a a —" Như Nguyệt cuồng loạn giãy giụa hai chân giữa không trung, thân thể quằn quại oằn mình ưỡn ngực nhét đỉnh hồng mai vào miệng lưỡi tham lam của hắn càng sâu.
Bụng nhỏ co giật xoắn chặt.
Huyệt động được mật dịch xối xả bôi trơn, vách tường hoa non nớt ướŧ áŧ cọ rửa xoa bóp cự vật nóng cháy đang hung hăng tàn nhẫn thọc lộng của hắn.
"Gruu…"
Hắn đã kìm nén bản thân không nên quá mức hung hăng xâm phạm bí địa cuối cùng của nàng, ít nhất là trong vòng vài ngày tới.
Nhưng hiện tại hắn liền đổi ý.
Hắn muốn cho nàng biết rằng, phu quân của nàng tuyệt đối cường tráng mạnh mẽ hơn đám thất phu ô hợp đó nhiều.
Môi lưỡi hắn ngấu nghiến tham lam mυ'ŧ lấy đỉnh hồng mai phấn hồng nhạy cảm của nàng.
Đôi tay hắn ôm ghì lấy đôi bờ vai mảnh khảnh vẫn đang oằn mình gánh chịu thống khổ lần đầu hoan ái.
Eo hông dập mạnh thúc sâu đến lút cán, dán sát phần gốc rễ đầy cỏ dại khô cứng của hắn đâm đâm vào bên ngoài chân tâm kiều mềm non nớt của nàng.
Hoàn toàn đỉnh đội cánh cửa tử ©υиɠ lên một độ cao chưa từng có, căng trướng nứt vỡ.
Phựt phựt phựt…
Thanh âm trầm đυ.c vì huyệt thịt khít khao bị vặn bung nứt vỡ, mở ra một lỗ hổng to bằng đầu ngón tay út run rẩy đổ máu.
"Á…..A….Aaaaaaa a a a a a a a a —"
Chân tâm nứt vỡ đau đớn rát buốt đến mức nàng hoàn toàn không còn khả năng tiếp thụ.
Thân thể nhu nhược bật tung oằn oại co giật.
Đôi chân co rút thành hình chữ M, ưỡn cong cơ thể thành hình vòng cung, giãy đành đạch liên hồi như cá mất nước.
"Á….a….. A….. Đau…đau… Xuyên thủng… Ô ô ô ô…" Nàng khóc rống thảm thiết, đầu lắc mạnh nước mắt văng tung toé.
Huyệt động kịch liệt co rút run rẩy xiết chặt lấy hung khí sắc bén vừa đâm thủng tàn phá miệng tử ©υиɠ non nớt.
Từng tia máu đỏ tươi hỗn độn chảy ròng trộn lẫn cùng mật dịch rơi xuống mặt bàn đá, da^ʍ mỹ mất hồn.
"Hư….A….." Thiên Minh cuối cùng bị cánh cửa tử ©υиɠ của nàng quấn quanh đỉnh chóp dục căn xiết chặt không thở nổi.
Hắn rùng mình phun trào từng đợt dung nham nòng cháy xuyên qua miệng tử ©υиɠ trực tiếp tưới lên vách tường tử ©υиɠ thần bí chưa bao giờ được khám phá của nàng.
"Nóng… Nóng quá! Ô ô ô ô… Nóng quá ô ô ô ô ô ô!"
Mông nhỏ của nàng co rụt lại tránh thoát trong tuyệt vọng, cửa tử ©υиɠ càng bị cự vật thô cứng cưỡng ép vùi sâu để đảm bảo tinh hoa hoàn toàn xối thẳng vào nơi thần bí nhất của nàng.
"Ô ô ô ô ô ô…"
Tay chân nàng đau đớn đá đạp cuồng loạn khắp mặt bàn, oằn mình thừa nhận dòng nham thạch nóng bỏng tưới đầy tử ©υиɠ non nớt đáng thương.
Cự vật khủng bố của băn cuối cùng cũng chậm chạp thu nhỏ lại.
Thiên Minh mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển nằm úp sấp ôm chặt thân thể bé nhỏ kiều nhuyễn vẫn đang co giật vùng vẫy liên hồi vào lòng.
Bạc môi âu yếm hôn lên môi nàng dịu dàng an ủi, đôi tay ôm vòng siết lấy lưng trần mảnh mai, ôn nhu dỗ dành.
Đây cũng là lần đầu hắn dỗ dành người khác nên có chút trúc trắc lúng túng.