Kế Hoạch Câu Dẫn Kim Chủ Sau Khi Sống Lại (NP)

Chương 21.2: Không cần hoảng

Nhớ đến ánh mắt đang sợ của người phụ nữ trung niên đó, Cố Tích lập tích cảm thấy có gì đó chẳng lành.

"Tiểu thư Cố, có tiện cho tôi xin một cuộc hẹn không?"

Cố Tích không muốn gặp mặt, liền dứt khoát hỏi.

"Xin lỗi, ngài tìm tôi có việc gì?"

Đối phương liền sững sờ một chút, không nghĩ vị tiểu thư kia lại có thái độ cứng ngắt như vậy.

"Xin lỗi, bà chủ Ôn, nếu không có chuyện gì quan trọng tôi xin cúp máy trước, bây giờ tôi đang học, kỳ thi sắp đến rồi, nên thật sự rất bận."

Đầu dây bên kia cũng không lên tiếng, Cố Tích liền cúp máy.

Cô đoán là chuyện này có liên quan đến Ôn Dữ, nhưng cô căn bản không muốn có liên quan gì đến anh ấy, cho nên cũng không cần gặp mẹ anh ấy làm gì.

Hơn nữa Cố Tích không phải là một cô gái nhỏ, cô biết nhìn người, biết mẹ của Ôn Dữ không phải người dễ chọc vào, cô liền mau mau tránh càng xa càng tốt.

Phán đoán của Cố Tích rất đúng, quả thật quý phu nhân kia, không chỉ không dễ chọc vào, mà còn rất khó để dây dưa.

Quả thật cô đã chọc phải ổ kiến lửa, ngày thứ hai, liền có người tìm đến cô.

Xe đã đến trước trường của cô.

Chờ đến lúc Cố Tích cùng Mạnh Cẩn Ngôn cùng nhau đi vào, tài xế liền mở cửa ra, mời cô đi lên xe.

Lúc đó, điện thoại của phu nhân Ôn cũng reo lên.

"Tiểu thư Cố, nếu như cô vẫn không muốn cùng tôi nói chuyện, vậy thì tôi chỉ có thể tìm đến tận nhà cô mà thôi."

Tìm đến tận trường của cô, quả nhiên là dùng thế lực ăn hϊếp kẻ yếu.

Chậc.

Nhưng mà Cố Tích cũng không hề sợ hãi.

Chẳng qua là cô không muốn chọc vào ai, tự dưng lại có một phu nhân tìm đến, có thể làm do bị cô làm nhục một trận, mà tính tình của phu nhân Ôn không phải là loại nhẫn nại gì, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác đến tìm cô, chỉ cần nghĩ đến cô liền cảm thấy phiền phức.

"Có một trưởng bối muốn trò chuyện với em vài câu, anh về trước đi."

Nếu như Cố Tích đã nói như vậy, anh cũng không hỏi nhiều, dù sao khi về nhà hai người cũng nhắn tin với nhau mà.

Sau khi lên xe, bà chủ Ôn tựa như hòa hoãn một chút, cố ý bày ra thái độ làm thân với cô.

"Tiểu thư Cố, món bánh ngọt nhà tôi cũng không tệ đâu."

Đây là mời cô ăn cơm sao?

Cố Tích nhìn người trước mắt, xem ra không thể chỉ vài ba câu là có thể kết thúc, tìm cũng tìm đến rồi, được rồi.

Ngồi ở phòng ăn, phu nhân Ôn cũng không hề nóng nảy, trước hết hỏi khẩu vị của cô, sau đó mới gọi món ăn.

"Bà chủ Ôn, ngài tìm tôi có việc gì?" Cố Tích nghi hoặc hỏi.

"Chuyện liên quan đến con trai tôi."

Những lời tiếp theo của người phụ nữ này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô.

Không phải là cảnh cáo cô tránh xa con trai của mình, mà giống hệt như ra điều kiện, muốn cô làm bạn với con trai mình.

Ngữ điệu nói ra yêu cầu cũng rất lịch sự.

Cố Tích cũng nhận ra, bà chủ Ôn không thích mình, cũng như xem thương thân phận con ngoài giá thú của mình, thậm chí còn khinh cả cha cô, khiến cô không thể nhịn được nữa.

Vì sao mà cô phải nguyện ý chấp nhận điều kiện này, chỉ để cho phu nhân Ôn cùng con trai bảo bối của bà ấy hòa thuận hơn chứ?

"Tại sao, con trai của ngài không có bạn sao?" Cố Tích làm ra dáng vẻ ngây thơ, thăng thừng hỏi.

Mặc dù người phụ nữ này vẫn bày ra biểu cảm bình thường, nhưng vẫn lộ ra chút gì đó khi bị nói trúng tim đen.

"Tiểu Dữ thích sự an tĩnh, cho nên ngày thường không thích giao du với người khác."

Lời nói của người phụ nữ này rất ẩn ý.

Cố Tích đột nhiên nhớ đến việc miệng Ôn Dữ không ngừng mấp máy, hơn nữa ngữ điệu nói chuyện vào hôm qua với cô, xem ra là rất ít giao tiếp.

"Hôm qua Ôn Dữ có nói chuyện với cô đúng không?"

Ánh mắt lãnh đạm của người phụ nữ liền sáng lên, thậm chí còn mang theo chút gì đó dọa người.

Cố Tích nhìn bà: "Ngày thường anh ta không nói gì sao? Cũng không nói chuyện với ngài sao?"

Nghe vậy, biểu cảm của người phụ nữ lập tức trở nên cứng đờ.

"Bà chủ Ôn, nếu như ngài không nói về tình cảnh của con trai ngài, tôi làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của ngài chứ?"

Cố Tích đổi khách thành chủ, nở ra nụ cười hỏi.