Sau khi Trương Tiêu đi, thì anh ta cũng không quên ném bom trước cửa nhà cô.
Cố Tích hôn lên mắt bạn trai, cô khẽ mỉm cười, cánh tay vòng qua eo anh, mà kiễng chân lên hôn anh một cái.
Gặp chuyện gì cũng không nên hoảng hốt, cứ nhẹ nhàng trước rồi từ từ tính.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạnh Cẩn Ngôn bình tĩnh nói, ngữ điệu rất ôn hòa.
Cố Tích: "..."
Để xem, cô nên giải thích như nào đây.
"Anh không tin vào khoa học nữa sao?" Cô hỏi.
Mạnh Cẩn Ngôn mặc dù rất buồn bực, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Được rồi.
"Em không biết người kia, mà tên đó có vẽ một bức tranh, người trong tranh đẹp giống hệt em, hơn nữa dáng vẻ cũng có nhiều phần giống hệt em vậy đó."
Cố Nhất nói.
Mạnh Cẩn Ngôn liền không hỏi nữa, Cố Nhất liền nhìn về anh một cách kỳ lạ.
"Anh không hỏi nữa sao?"
Mạnh Cẩn Ngôn xoa đầu cô một cái.
"Bạn trai em là người hay ghen lắm sao? Anh tin em, Tích Tích."
Cố Tích liền vội vàng đè tâm tư hư hỏng xuống.
Thật ra thì lúc bị Ôn Dữ dẫn đi, cô cũng muốn cùng anh ấy trò chuyện về đề tài này một chút.
"Cẩn Ngôn, em cũng có một giấc mộng, em nằm mơ thấy anh chết, là do em ép anh dẫn em bỏ trốn. Anh vì nuôi em, mà làm công rất cực khổ, nhận công việc rất nguy hiểm, kết quả có sự cố ngoài ý muốn, anh ngã từ trên cao xuống."
Cố Tích nhắm mắt lại, tựa như muốn vùi đầu vòng trong l*иg ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, dùng ngữ điệu hệt như muốn nói giấc mơ đáng sợ đó đã thật sự xảy ra.
"Tại sao phải bỏ trốn?" Mạnh Cẩn Ngôn hỏi cô.
"Do gây gổ với người nhà." Cố Tích chỉ có thể mơ hồ đáp lại anh.
Mạnh Cẩn Ngôn xoa đầu cô một cái.
"Tích Tích, em không nên vì một giấc mơ mà buồn rầu, anh không thể để cho em và người nhà cãi nhau được, hoặc chính là do em thuyết phục anh, mang em đi trốn."
Cố Tích thở dài.
Đúng vậy, là do cô ép Mạnh Cẩn Ngôn mang cô đi, là do cô mang chuyện Cố Chính Sơ làm với cô nói cho anh biết, bao gồm những phiền não về danh phận của mình nữa.
Được rồi, chuyện này coi như kết thúc ở đây.
Nhưng mà Mạnh Cẩn Ngôn lại suy nghĩ về điều này, anh nghiên cứu tại sao cô có thể mơ thấy giấc mơ như vậy.
"Tích Tích, chắc là do em học hành quá áp lực, nên trong tiềm thức muốn trốn tránh thi cử."
Cố Tích: "..."
Cô không thèm trẻ con như vậy, mặc dù cô đồng ý rằng việc học thật sự mệt mỏi muốn chết.
Nhưng cô vẫn rất cố gắng, còn học hỏi ở Mạnh Cẩn Ngôn, nhưng mà quả thật kiến thức là vô nghĩa với cô, cộng thêm với việc những gì học được cô đã sớm quên mất rồi, nếu mà...
Nếu mà không thi đậu đại học, cô sẽ đi tìm một ngôi trường nghề nào đó, có thể tự nuôi sống mình.
Không! Sao cô lại không có tiền đồ như vậy chứ!
Ý niệm vừa mới lóe lên, cô đã lập tức phỉ báng bản thân mình
Cố Tích còn có bạn trai Mạnh Cẩn Ngôn ngày đêm chỉ dạy, cô làm sao có thể cam tâm mà không đậu đại học được chứ, trừ khi đầu óc cô đần độn, nếu không thì tuyệt đối cô sẽ không thừa nhận đầu óc mình đần độn đâu!
"Đi, chúng ta đi học nào!"
Ý chí chiến đấu của Cố Tích lập tức bừng lên, sau đó liền lôi Mạnh Cẩn Ngôn vào trong phòng trọ.
Trên người cô còn mặc lễ phục, mặc dù bộ đồ này cũng không quá đặc sắc, nhưng cô nghĩ nó thể bán được giá cao, tự nhiên tâm trạng liền tốt lên.
Đi vào phòng trọ, dù sao cũng đã trả tiền rồi, mà cũng không nên vào đây để ngủ chứ, vì vậy Cố Tích lập tức ngã nhào vào người Mạnh Cẩn Ngôn, hai người lăn lộn một hồi, ngay khi cả người cô thoải mái bò dậy, chuẩn bị đi trả phòng, thì điện thoại liền reo lên.
Lại quên tắt chuông rồi.
Nhưng mà dù sao, cô cũng đã "Ăn uống no say", tâm tình liền tốt lên nên cầm lấy điện thoại, phát hiện đó là một số xa lạ.
Cố Tích nghi ngờ bấm vào nút nghe.
"Tiểu thư Cố, tôi là mẹ của Ôn Dữ."
"Bà chủ Ôn, xin chào." Cô lịch sự chào lại.