Biết bản thân bị tên đồng đội heo bán đứng, mà Cố Tích cũng không còn chút tình cảm gì với thiếu gia Trương.
Mà dù sao cô cũng có mối quan hệ không tồi với Ninh Thu Hòa, cho dù cô có làm gì thì anh ta cũng không có ý kiến gì.
Ninh Thu Hòa để cho Trương Tiêu xuống xe trước, anh ta muốn nói chuyện riêng với Cố Tích.
Trong lòng Cố Tích liền xuất hiện cảm giác bất an, nhưng cô vẫn bị Ninh Thu Hòa kéo lại để nói chuyện.
"Cô không phải là đại lực sĩ hay sao, cô mạnh như vậy, thì tôi có thể làm gì cô chứ?"
Xem ra, lúc Cố Tích cầm gạch đập vào người cha anh ta, quả nhiên chuyện này Ninh Thu Hòa đã sớm biết rồi.
Cố Tích: "..."
Trương Tiêu cười ha ha, cảm thấy câu này rất có lý, tên tiểu tử này có số đào hoa như vậy, không thể nào để mắt đến Cố Tích vừa bạo lực vừa hung hăng như này.
Vì vậy Trương Tiêu liền bước xuống xe.
"Anh muốn như thế nào?" Cố Tích chủ động lên tiếng trước.
Cô cũng tò mò, cho dù Ninh Thu Hòa có biết chuyện này thì sao chứ, không phải anh ta hận cha mình đến chết sao, vậy nên chắc chắn anh ta sẽ không mang chuyện này ra so đo.
Ninh Thu Hòa không vội trả lời cô, nhưng lại nói ra một câu khiến cô không cách nào trả lời được.
"Cô lén nhìn tôi làm gì vậy, có phải là thích tôi không?"
Chuyện này...
Nếu cô nói đúng thì cũng không hợp lý lắm, mà nếu như nói không thì lại càng không phải.
Thật sự là quá phức tạp.
Em trai à, vì lúc trước chị đây là bạn gái của em, cho nên lúc này chị có thể hiểu được nổi khổ của em mà giải thoát cho em đó.
Cô im lặng cúi đầu xuống, Ninh Thu Hòa cũng nghĩ là cô đang xấu hổ.
"Có thể." Anh ta nói ra hai chữ.
Có thể gì chứ?
Đầu óc Cố Tích trở nên mơ hồ.
Những câu tiếp theo của anh ta nói ra trực tiếp khiến đầu óc Cố Tích trở nên choáng váng.
"Cô bao nuôi tôi đi, tôi rất dễ nuôi, chỉ cần cho chút tiền là được, khi đó cô muốn tôi làm gì cũng được."
"Nhưng mà tôi không có tiền." Cố Tích theo bản năng nói.
Nghe đến đây, nội tâm Ninh Thu Hòa lập tức xao động.
Cô ấy từ chối sao? Vì sao cơ chứ?
Để sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt, từ nhỏ anh ta đã trưởng thành hơn các bạn bè đồng trang lứa, anh ta biết người khác rất thích gương mặt của mình, cho nên từ nhỏ đã lợi dụng điều này để kiếm chút cơm ăn, như vậy sẽ không đói bụng nữa, thậm chí là còn rất sung túc nữa.
Dù là phụ nữ lớn tuổi hay cùng tuổi với anh ta, chỉ cần Ninh Thu Hòa tỏa ra yếu đuối, các cô gái sẽ hệt như thánh mẫu mà che chở cho anh ta.
Mà đối với những người cùng giới, thì anh ta luôn tỏ ra rất thân thiện, nhưng anh ta biết rằng bắt nạt người yếu thế hơn luôn là bản năng của con người, vì vậy chỉ cần có người ức hϊếp anh ta, Ninh Thu Hòa lập tức sẽ đánh trả, dù cho người đó có to cao hay là nhỏ con hơn anh ta.
Đây là hai quy tắc sống của Ninh Thu Hòa, những thứ này đều được anh ta đúc kết trong quá trình sống, vậy nên bản thân anh ta mới có thể lớn lên như bây giờ.
Những năm tháng bị người đàn ông kia nhục mạ đánh đập, điều này đã hệt như một vết sẹo trong tim anh ta, khiến Ninh Thu Hòa không biết phải làm gì với người đàn ông đó. Nhưng anh ta vẫn không nghĩ đến việc, bản thân vốn đã định sẵn một ngày bước vào tù rồi, nhưng lại có người giúp anh ta đẩy tảng đá đè nặng trong lòng mình ra.
Là cô, cô là người đầu tiên khi anh ta vừa nhìn thấy đã đem lòng yêu thích, lại còn biết cô làm chuyện này vì anh ta, khiến anh ta không khỏi cảm kích mà moi tim ra cho cô, nguyện bò dưới chân cô, đem thân thể mình dâng hiến cho Cố Tích.
Nhưng mà cô gái trước mắt này, anh ta chỉ nói là cô bao nuôi mình, bởi vì anh ta biết khoảng cách giữa hai người quá xa, đừng nói chuyện ngang hàng, thì ranh giới của hai người vốn đã xa đến không ngờ được rồi.
Nghĩ đến nghĩ lui, anh ta quả thật không xứng, cũng không dám hy vọng cô có thể làm bạn gái của anh ta, vì vậy nên đổi lại một chút sẽ tốt hơn. Mà cô chắc cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu không thì tại sao cô lại khác biệt với những cô gái đã từng đến gần anh ta vậy.
Nhìn anh ta đáng thương như vậy, rất thảm hại, hơn nữa còn không có gia đình, vì vậy tốt nhất là để cô bao nuôi anh ta.