Kế Hoạch Câu Dẫn Kim Chủ Sau Khi Sống Lại (NP)

Chương 12: Cõng rắn cắn gà nhà

Mặc dù Cố Tích thấy khó hiểu, nhưng cô không nghĩ rằng Trương Tiêu lại có tình yêu nam nữ với cô.

Mới đây anh ta đã tận mắt chứng kiến

cảnh cô dùng gạch đánh gãy tay người khác một cách dã man, sau đó thái độ của anh ta đối với cô càng giống như coi cô là chị đại, sau khi nghe theo ý của cô rồi lấy tiền về nhà, anh ta còn ngưỡng mộ cô hơn nữa. Thẳng thắng khen ngợi cô và còn nói rằng chị Cố thật tuyệt vời.

Anh ta trông không giống như đang yêu một chút nào cả.

Cho nên buổi tối lại chạy tới tìm cô thì rốt cuộc cô không hiểu là anh ta muốn cái gì?

Trực giác Cố Tích mách bảo cô đây không phải là chuyện tốt.

Cố Tích vừa mới mở cửa xe và choáng váng khi nhìn thấy người trong xe.

Ngoài Trương Tiêu ra còn có Ninh Thu Hòa.

“Sao anh lại ở đây?”

“Lên xe trước đi.” Ninh Thu Hòa cười với cô.

Mới có nửa tháng, nhưng tính tình của thiếu niên này đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, thắt lưng ngồi thẳng, lông mày không hề u ám, đám mây đen bao phủ anh ta dường như đã tan biến hết.

Đối mặt với cô, anh ta không còn cúi đầu hay nhìn đi chỗ khác nữa, mái tóc trên trán gần như che mất nửa khuôn mặt đã được cắt ngắn, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, tựa như đóa hồng đẫm sương mai, sáng ngời đến chói mắt. Cố Tích hơi hoa mắt say mê ngắm nhìn…

Cố Tích sững sờ trước vẻ đẹp của anh ta, ngơ ngác mà bước lên xe.

Trương Tiêu ngồi ở ghế lái đạp ga, xe phóng nhanh đi ra ngoài.

Cố Tích vẫn chưa định thần lại thì Ninh Thu Hòa đột nhiên nghiêng người về phía cô, cô theo bản năng cúi người về phía sau, bàn tay anh ta lướt qua cô, thắt dây an toàn cho cô.

Vừa rồi là phản ứng theo bản năng của cơ thể khiến Cố Tích nhận ra.

Tên Ninh Thu Hòa này không phải là Ninh Thu Hòa mà cô đã gặp ở kiếp trước nữa.

Nhưng đồng thời cô cũng nhận thấy bầu không khí không ổn, khí thế của NinhThu Hòa rất mạnh và hung hãn.

Cô nhìn lên tấm gương trước mặt, Trương Tiêu trên mặt có vết thương, chắc anh ta mới vừa bị đánh.

Ninh Thu Hòa đã đánh Trương Tiêu sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không mất nhiều thời gian để những nghi ngờ của cô được giải đáp.

Trương Tiêu đậu xe ở một góc hẻo lánh của bãi đậu xe công cộng, không dám giấu giếm, kể hết cho cô nghe mọi chuyện.

Nghe nói anh ta đi theo Ninh Thu Hòa trước, khóe miệng Cố Tích không khỏi giật giật.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Một đồng đội đầu heo có vẻ thích hợp đấy!!

Hóa ra những người bạn vây quanh Trương Tiêu đã không còn, tiền cũng không còn, anh ta không phải là người sẵn sàng làm việc thiện không màng danh lợi, anh ta tội nghiệp và buồn chán đến mức muốn xem thử nam sinh đã được anh ta cứu vớt kia như thế nào.

Kết quả là anh ta vừa nhìn thấy đã tức giận.

Chàng trai này được mấy cô gái vây quanh, đào hoa cực vượng khiến bao người ghen tị.

Một người trong số họ dường như là bạn gái cũ của anh em anh ta, chính vì người phụ nữ này mà anh ta đã đánh nam sinh này. Trương Tiêu lại nghĩ đến Cố Tích, cô đã trả giá rất nhiều cho chàng trai trong mối quan hệ này.

Thực sự hơn một người, làm cho người khác bực bội.

Trương Tiêu không thể biết tâm lý của mình là gì, vì vậy anh ta đã đi theo Ninh Thu Hòa.

Anh ta biết rằng nam sinh này đang làm việc trong một nhà hàng, anh ta đợi cho đến khi người đó tan làm, bí mật theo dõi, theo dõi cách anh ta từ chối những cô gái đó, ngoại trừ bạn gái cũ của anh em Trương Tiêu, người đã gọi anh ta là kẻ đeo bám mặt dày.

Trương Tiêu nhận ra.

Mẹ nó! Đánh nhầm người rồi!

Rõ ràng là cô gái này đã chủ động tán tỉnh tên nhóc này, hoàn toàn không phải những gì mà anh ta đã nghe nói lúc đó.

Đúng lúc Trương Tiêu đang trong cơn lửa giận không biết giận ai thì bất ngờ mất dấu, anh ta vô thức đuổi theo, sau đó khi anh ta rẽ vào một góc thì bị nam sinh đó đã đấm vào mặt.

Mẹ nó!

Đánh người nhưng không vả mặt! Thằng nhóc này sao có thể tát vào mặt người ta được! Đồ không có đạo đức!!

Vốn tưởng rằng lần trước nam sinh bị anh ta chảy máu mũi, Trương Tiêu lại ghen tị, cho nên tự nhiên muốn đánh lại.

Nhưng mà…

Anh ta đánh không lại!

Trương Tiêu nhớ tới lần trước bọn họ dựa vào rất nhiều người, lại bịteen nhóc này đá vào bụng, thật là tàn nhẫn, anh ta lo lắng sẽ bị nam sinh đánh gãy xương.

Sau khi bị đánh, anh ta mới nhớ ra lần trước người này bị gãy xương phải nhập viện, trong lòng có chút áy náy, sau đó bên kia lại đấm anh ta một cái, trúng sống mũi chảy máu mũi.

“Đừng đánh nữa! Tôi.. Tôi là người đã giúp cậu đó!”

Trương Tiêu che mũi, đau rát đến mức nước mắt chảy ròng ròng trên má, vô thức hét lớn.

“Vội gì vậy hả?”

Trương Tiêu vốn là người không biết nhẫn nhịn, hơn nữa những gì anh ta làm đều là việc tốt nên đã thú nhận tất cả những gì anh ta làm với Cố Tích cho người kia nghe.

“Nếu tôi không đưa con ma bạc của cậu vào cục cảnh sát thì liệu bây giờ cậu có sống hạnh phúc như vậy không? Cậu có biết tôi phải trả bao nhiêu tiền không hả?!”

Trương thiếu gia nghĩ rằng vì không có tiền và các anh em đều không còn nữa nên cảm thấy rất khó chịu, phải vất vả tìm người nói chuyện, sau khi lang thang khắp trường, nhưng nam sinh nhìn anh ta giống như một con chó đang đuổi một con thỏ vậy.

Hiện tại cuộc sống cô độc này khiến anh ta cảm thấy bạn bè bằng tiền mua được cũng không tệ, nhưng anh ta không khỏi hắt hủi sự thiếu hoài bão của mình, những người đó mà là bạn gì chứ! Tất cả đều đang gấp rút để lợi dụng anh ta mà thôi!

Nhưng Ninh Thu Hòa nghe lời anh ta, nhưng thay vì biểu hiện vẻ cảm kích như tưởng tượng, anh ta lại nhìn Trương Tiêu một cách nghi ngờ.

“Cố Tích?”

"Là người đưa cậu đến bệnh viện đó, cậu còn chưa biết tên cô ấy, cô ấy là hôn thê của tôi, nhưng chúng tôi chưa hẹn hò. Đó là hôn nhân vì chuyện kinh doanh của hai bên gia đình đó cậu biết không? Tôi thì không thích kiểu người như cô ấy.” Đã lâu không nói chuyện với ai, không nhịn được tiếp tục ba hoa làm nhảm.

Nhưng cô ấy là mẫu người của tôi.

Trong lòng Ninh Thu Hòa thầm nghĩ.

Từ lần gặp đầu tiên anh ta đã thích cô rồi.

Cho nên…

Mặc dù anh ta nghèo như vậy nhưng cô vẫn giúp đỡ anh ta, có phải cô thích anh ta không?

Nhưng Ninh Thu Hòa có thể nhìn thấy được vẻ mặt đang khoe khoang của Trương Tiêu nên lạnh lùng nói.

“Ý cậu là cậu không chỉ định tống giam ba tôi mà còn mua rất nhiều ma túy à?”

Nghe được mấy lời của anh ta, Trương Tiêu chỉ cảm thấy máu lạnh, trong lòng cũng lạnh.

Tên nhóc này đang đe dọa anh ta bằng cách nắm vào nhược điểm của anh ta?

Chết tiệt! Đúng là cõng rắn cắn gà nhà mà!!

Trước đây anh ta quá ngây thơ nên không biết rằng lòng người rất nham hiểm.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Trương thiếu gia đã bị thực tế dạy cho hai bài học.