Vào nửa đêm, Cố Chính Sơ vào phòng của Cố Tích, vén chăn bông lên và đè cô xuống dưới thân hắn.
Cả người Cố Chính Sơ giống như một tấm lưới bao trùm, hắn giữ chặt lấy đầu cô, hơi nheo mắt, khí thế dữ dội, giọng điệu nguy hiểm.
“Có phải anh không thỏa mãn được đồ dâʍ đãиɠ nhà em đúng không?”
Một chân hắn mạnh mẽ xâm nhập vào, đầu gối hắn cọ xát vào nơi giữa hai chân cô.
Nhìn thấy bộ dạng của con thú này, Cố Tích nghĩ rằng hắn lại muốn nổi điên, trong lòng khinh thường nhưng trên mặt Cố Tích lại lộ ra vẻ yếu ớt.
“Anh, xin anh đừng vậy mà…” Cố Tích nhẫn nhịn quay mặt đi.
Cố Chính Sơ kéo mặt cô quay lại, chóp mũi hắn kề sát mũi cô, hơi thở phả vào mặt cô.
“Đã ngủ với Trương Tiêu chưa?”
Hắn hỏi thẳng.
“Chưa.” Cô một mực phủ nhận.
Cô thật phục được người anh trai này.
“Tốt hơn là nên chưa.”
Cố Chính Sơ hừ lạnh một tiếng, bắt đầu cởi bộ đồ ngủ của cô ra.
Cố Tích lại một lần nữa ngoảnh mặt với hắn, tiếp tục biến thành con cá chết dưới tay hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Cúc áo của Cố Chính Sơ đang cởi một nửa, ngay khi tay hắn vừa chạm vào ngực cô, đột nhiên có tiếng động bên ngoài cửa, cả hai lập tức sững người.
Cố Phú Quốc dậy rồi sao?
Cả hai đều nín thở, khi bước chân xa dần, Cố Chính Sơ đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào cổ cô, chậm rãi cười rộ lên.
Cố Tích: “...”
Có gì buồn cười à?
Hắn cười một tiếng rồi thè lưỡi liếʍ hôn lên.
“Em đổi sữa tắm rồi à?” Hắn hỏi.
“Ừm.”
Đồ mũi chó!
“Đổi lại mùi ban đầu đi.”
“Gì?”
A… Hóa ra là muốn ăn thịt nhưng muốn cố định một mùi vì nhỉ?
Mặc dù bây giờ hắn không thích mùi trên cơ thể cô, nhưng Cố Chính Sơ vẫn không để yên cho cô tiếp tục liếʍ láp, vừa mυ'ŧ ngực cô, vừa ái muội ngậm lấy đầṳ ѵú cô.
“Có phải là em đã béo lên rồi không?”
Có anh mới béo đó!
Cố Chính Sơ thậm chí không nghĩ gì về câu trả lời của cô, hắn nói th một câu khác.
“Thà béo còn hơn, ngực sẽ to hơn, chứ gầy quá nhìn chẳng khác gì con gà,”
Hắn sợ chơi hỏng cô, bây giờ sờ vào thấy hơi có thịt, cầm vào tay cũng thấy mềm hơn, xúc cảm cũng tốt hơn.
Cố Chính Sơ nhào cô như nhào bột, từ ngực đến eo đến mông, để cô nằm trên giường, dùng lòng bàn tay nắm lấy mông cô rồi đẩy về phía trước, Cố Tích lo lắng mông sẽ để lại dấu tay năm ngón của hắn.
Ở giai đoạn nước rút, hắn bóp mạnh ngực cô, Cố Tích bị hắn niết đến phát đau nên buông tay ra, nằm trên giường, cố gắn kéo tay hắn.
Cố Chính Sơ nghĩ cô đã bị hắn làm cho kiệt sức, cho nên hắn cười nhạo một tiếng, đặt tay chống lên hai bên đầu của cô, tiếp tục đâm sâu vào, cô không nói gì, cuối cùng khi hắn bắn ra thì cả hai đều rên lên cùng một lúc.
Lần này, cô thấy thực sự rất tuyệt.
Có lẽ vì Cố Phú Quốc đi ngang qua cửa, nên rất là phấn khích.
Lần này Cố Chính Sơ sau khi làm xong không vội rời đi nữa, thay vào đó hắn không nhúc nhích nằm trên lưng cô..
Cố Tích cảm thấy nặng nề một cách kỳ lạ.
“Tôi muốn đi tắm.”
Cố Chính Sơ vừa lật người buông cô ra, ngay khi Cố Tích đứng dậy, hắn lại vòng tay ôm eo cô kéo lại.
“Làm thêm lần nữa.”
Lần này thì hắn ấn cô xuống trước, tách hai bắp đùi cô ra rồi đút côn ŧᏂịŧ thô cứng vào.
Cố Tích: “?!”
Cứng nữa rồi sao?
Cố Chính Sơ dường như đâm thọc cô liên tục không biết mệt trong một thời gian dài, chân của Cố Tích nóng và nhớp nháp, đùi cô cũng đau, có chút chịu không nổi nữa, dùng sức kẹp chặt, muốn làm cho hắn bắn ra.
Cố Chính Sơ hít một hơi thật sâu, rồi còn vỗ nhẹ vào mông cô một cái.
"Cô gái nhỏ, anh trai sẽ cho em ăn no miễn là em đừng ra ngoài chơi bời!”
Bấy giờ, cơn bão ập đến dữ dội hơn, cô như con thuyền nhỏ dập dềnh trước sóng muốn lật tung cùng sóng dữ.
Khi thực sự xong việc, Cố Tích quá mệt đến độ không muốn động đậy.
Làm công cho người khác mệt quá đi mất!
Cô không dám phản đối việc làm thêm giờ và bị tính tiền theo giờ, tên Cố Chính Sơ này đã vờn cô gần như cả đêm. Cố Tích thở dài bất lực khi nghĩ rằng sáng mai cô phải đến lớp lúc bình.
Tiền đúng là không dễ kiếm!
Cố Tích lê tấm thân mệt mỏi định đứng dậy đi vào lớp, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng mình phải đi học, nhưng ở trong lớp thì không kiếm tiền được.
Cho nên cô mới xin nghỉ!
Vì vậy, Cố Tích đã xin nghỉ ốm với lý do không được khỏe.
Biết rằng cô bị bệnh, sự quan tâm của Mạnh Cẩn Ngôn lập tức trỗi dậy.
Cố Tích nằm trên giường ậm ừ vài câu nói rằng cô bị sốt, sau khi uống thuốc và ngủ một giấc thì sẽ ổn cả thôi.
Mạnh Cẩn Ngôn nghe thấy cô buồn ngủ, nên anh lập tức để cô ngủ.
Cô ngủ từ ngày đến đêm, Cố Tích muốn ăn chút gì đó, đang định gọi cho Mạnh Cẩn Ngôn thì Trương Tiêu gọi đến.
“Chuyện gì?”
“Cô ra ngoài đi, xe của tôi sẽ ở ngã tư gần nhà cô.”
Cố Tích nghe giọng điệu của Trương Tiêu rất lạ, có chút do dự, những gì anh ta nói càng làm cô ngạc nhiên hơn.
“Anh tìm tôi làm gì?”
Chắc không phải kêu cô đi đánh nhau với anh ta chứ?
“Đang vội, cô mau ra đây đi.”
Như sợ cô không đồng ý, Trương Tiêu vừa nói xong lập tức cúp điện thoại.