Kế Hoạch Câu Dẫn Kim Chủ Sau Khi Sống Lại (NP)

Chương 10.2: Đại tiểu thư và đại thiếu gia

Tâm trạng của anh ta có chút phức tạp, nhưng anh ta không thể không gọi cô lại.

Nhìn thấy Trương Tiêu, Cố Tích thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng ngây thơ, nhưng tâm địa trong lòng cũng không tệ.

Cô giải thích cho anh ta.

“Loại người như ông ta không đáng làm cha, con của ông ta sẽ bị ông ta hại đời.”

“Nhưng liên quan gì đến cô nhỉ?” Trương Tiêu khó hiểu hỏi.

“Tôi không thể chịu đựng được!”

Cô cố tình dùng giọng điệu kiêu ngạo, định đập một viên gạch trước khi Trương Tiêu đến gần, nhưng lần này Trương Tiêu phản ứng nhanh, chạy tới ôm eo cô lại.

“Để ép buộc một ai đó không cần phải dùng vũ lục, cô có thể nghĩ ra những cách khác mà.”

Nói điều này từ miệng người khác cũng có lý, nhưng nói từ miệng của Trương Tiêu thì có chút hài hước.

Tuy nhiên, lúc đầu Cố Tích có chút do dự, nhưng khi anh ta ngăn cô lại, tâm trí đang nỏng nảy của cô cũng hòa hoãn xuống anh ta nắm lấy cổ tay cô rồi giật lấy viên gạch.

Trương Tiêu cũng bị năng lượng tàn nhẫn của Cố Tích làm cho giật mình, vừa định thần lại thì trán và sau lưng đều lấm tấm mồ hôi, lỡ như cô giận quá đập viên gạch lớn này vào trán anh thì phải làm sao.

Trương thiếu gia đã bị ăn đâp bởi một cô gái nhỏ, còn đang can thiệp vào việc riêng của người khác. Nói ra điều đó xấu hổ quá đi mất!

“Anh có cách gì không?”

Cố Tích nhìn Trương Tiêu hỏi.

Ánh sáng đèn đường trên cao nhàn nhạt và mờ ảo, nhưng đôi mắt của cô gái lại sáng ngời một cách lạ thường, Trương Tiêu đáp ứng được sự mong đợi trong mắt cô, cho nên anh ta phải cắn răng đồng ý.

“Đừng lo, tôi sẽ giúp cô tìm người nghĩ cách.”

Ninh Thu Hòa vẫn đang ở trong bệnh viện thì nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, họ nói ba anh ta bán ma túy, bị báo án và đã bắt được cả người lẫn tang vật.

Ninh Thu Hòa sửng sốt một hồi, người đàn ông đó làm sao có liên quan gì đến buôn bán ma túy được, nhưng anh ta nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì ngạc nhiên, dù sao ông ta muốn có tiền đánh bạc nên chuyện gì mà ông ta không dám làm.

Tóm lại, ba của Ninh Thu Hòa đã bị bắt, một số tiền lớn bị thu giữ tại hiện trường, mức án sẽ không bao giờ nhẹ, ông ta sẽ bị cầm tù trong nhiều năm.

Nghe tin này, Cố Tích cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng tất cả số tiền dành dụm đã tiêu hết, thật sự một xu cũng không còn.

Rốt cuộc, không chỉ phải bỏ tiền mua “vật chứng cá nhân”, mà còn phải bỏ tiền mua “tang chứng”, nên không chỉ cô mà trong túi của Trương Tiêu cũng rỗng tuếch.

Phản ứng dây chuyền của sự việc này là Trương Tiêu đã chia đàn xẻ nghé với những người anh em của mình.

Ngay sau khi Trương thiếu gia ngừng chủ động thanh toán các hóa đơn, anh ta không có tiền để “cho vay”, nên anh ta không gọi được cho bất cứ ai sau trận đánh nhau này.

Nhìn lại, cách nhìn của Trương Tiêu về cuộc sống đã bị đảo lộn, anh ta coi mọi người như anh em của mình, nhưng hóa ra họ lại coi anh như một người tiêu tiền như nước.

Lúc này, Cố Tích đã đưa ra ý tưởng cho anh, yêu cầu anh ta nói với ba rằng hai người đang hẹn hò nên anh ta muốn tặng cô một món quà.

Vì hai người đã cùng nhau làm một việc lớn như vậy nên tình cảm bỗng trở nên thân thiết hơn, tự nhiên không còn ăn miếng trả miếng nữa, họ thân thiết như những người “anh em tốt”.

Rốt cuộc anh ta thấy cô ở tư thế dữ dội như vậy, cô quả nhiên danh xưng “Nữ anh hùng trung học” rất xứng đáng với cô, điều này khiến anh ta có chút khâm phục.

Sau đó, ba Trương rất vui mừng, cuộc hôn nhân này quá lợi hại, ông đã hy vọng rằng đứa con trai ngốc nghếch có thể giao tiếp con gái nhiều hơn và ít đi đánh nhau lại.

Không ngờ chiêu này thực sự có hiệu quả.

Ông sẽ không bị mời đến trường, không phải đến đồn cảnh sát để chuộc người, con trai ông không gặp rắc rối và biết cách làm hài lòng các cô gái, t thực sự trở thành một chàng trai trưởng thành.

Ba Trương rất vui, cảm thấy sợ rằng hai đứa trẻ này đang từ diễn thành yêu thật, cho nên ông đã nói chuyện này với Cố Phú Quốc, có khi hai người họ sẽ trở thành thông gia thật, sự hợp tác giữa hai bên có thể thể hiện sự chân thành hơn.

Cố Phú Quốc không ngờ rằng cô gái Cố Tích này thực sự có chút thủ đoạn, ông ta đối với cô lại trở nên tốt bụng và dễ chịu hơn, thậm chí còn chủ động khen ngợi cô nữa.

Cố Phú Quốc rất vui vẻ nhưng Cố Chính Sơ lại không vui dù chỉ là một chút.