Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 71

Lý Hữu Thanh đến cổng trường đón mẹ cậu ta.

“Đây là con trai của tôi, Lý Hữu Thanh.” Mẹ Lý Hữu Thanh vẫy tay gọi con trai sang chỗ mình. Lý Hữu Thanh không quen cặp phụ huynh trước mặt nhưng vẫn lễ phép chào chú dì. Tiểu Bồi Tiền giơ hai ngón tay lên, ý nói còn mình ở đây nữa mà.

Thế nhưng Lý Hữu Thanh và mẹ cậu ta lại không chú ý đến.

“Con của chú dì này bằng tuổi với con, cũng học lớp 11, cũng có duyên phết đấy chứ.” Mẹ Lý Hữu Thanh nhiệt tình nói: “Con của anh chị tên gì nhỉ? Hay để Lý hữu Thanh dẫn mọi người vào lớp nghỉ ngơi trước nhé? Đứng ngoài cửa thế này mệt biết bao.”

Lý Văn Lệ mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, lát nữa thằng bé nhà tôi–” Còn chưa kịp nói hết câu thì Tiểu Bồi Tiền nhìn qua nhìn lại thấy anh hai, hai mắt sáng rực lên, vội nói: “Papa ơi, là anh hai kìa!”

“Tiểu Lĩnh đến rồi.” Bùi Hồng Hào vui vẻ nhìn sang, sau đó liền thấy còn có người đi chung với con trai mình lại lập tức bĩu môi.

Lý Văn Lệ vừa cười vừa nói với mẹ Lý Hữu Thanh: “Cháu nó đến rồi.”

Mẹ Lý Hữu Thanh cũng tò mò nhìn theo. Hai cậu nhóc cao ráo mặc đồng phục Anh Hoa, một người cao hơn một chút, xương cốt có vẻ cũng to, người còn lại thì cao ráo mảnh khảnh, hai người đều nhìn rất xuất sắc, là loại người luôn nổi bật trong đám đông, chỉ là hai người lại có phong cách khác nhau.

Cậu con trai cao hơn mặt mũi nhìn có vẻ nổi loạn lạnh lùng, xương cung mày sâu, nếu dùng từ ngữ trong vòng để miêu tả thì đây là một khuôn mặt cương nghị.

Cậu trai còn lại thì trông trầm lặng hơn, đặc biệt là có đôi mắt rất đẹp.

Mẹ Lý Hữu Thanh làm bên tạp chí, vì thế mắt nhìn người của bà ta rất chuẩn. Ví dụ như cậu học sinh có vẻ thấp hơn đó, vẻ ngoài của cậu ta không chỉ là thanh tú mà là thanh lệ, khung xương cũng đẹp, sau này lớn lên ắt hẳn còn sáng chói hơn nữa.

Cả hai người đều rất sáng sủa.

Chỉ là không biết ai mới là con của cặp vợ chồng này.

Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã còn chưa đến cổng trường thì đã thấy ba người là cha cậu, mẹ kế và Tiểu Bồi Tiền ở phía xa xa. Cả nhà đều tới như vậy rất khó để khiến người khác không chú ý.

“Con chào cha, chào dì.” Bùi Lĩnh chào hỏi xong, thấy Tiểu Bồi Tiền đang phấn khởi giơ tay hi với mình bèn vươn tay nựng mặt nhóc con: “Hôm nay Tiểu Bồi Tiền đẹp trai thế.”

Tiểu Bồi Tiền được khen vui muốn xỉu luôn rồi. Là anh hai khen mình đó nha, Tiểu Bồi Tiền đắc ý chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy đằng sau thôi.

“Anh hai, bà ngoại nói đi họp phụ huynh phải ăn mặc phù hợp mới được, em mặc có đúng hông nha?”

“Không những rất được mà còn rất cho anh mặt mũi nữa chứ.” Khi nói đến vế sau Bùi Lĩnh bèn nhìn sang cha mình.

Bùi Hồng Hào cũng rất đắc ý, Lý Văn Lệ đứng bên cạnh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc ở nhà bà đã suy nghĩ làm sao để ăn mặc đúng mực mà không mất mặt. Lần đầu tiên bà đi họp phụ huynh cho Bùi Lĩnh, là một người phụ huynh đương nhiên bà không muốn cậu mất mặt, muốn thể hiện một chút.

Ai ngờ đến nơi thấy những phụ huynh khác ăn mặc khác biệt bà mới nhận ra hình như nhà bọn họ có hơi khoa trương rồi thì phải. Lý Văn Lệ có hơi căng thẳng, sợ mình sẽ khiến Bùi Lĩnh mất mặt, kết quả Bùi Lĩnh cảm thấy rất hãnh diện.

Vậy là tốt rồi, tốt rồi.

“Cháu chào chú, cháu chào dì.” Tần Trì Dã lên tiếng, đồng thời cúi đầu nhìn cậu nhóc mập mạp đang quấn lấy Bùi Lĩnh, “Chào em trai.”

Tiểu Bồi Tiền biết anh trai này. Lần trước mở trò tàu lửa nhỏ ở nhà nhóc, tuy nhóc ngồi sau cái anh này nhưng cậu và anh hai mới chung một đội cơ, nhờ có nhóc giúp đỡ nên cậu với anh hai đã thắng được trò đó. Thế là Tiểu Bồi Tiền vui vẻ chào cái anh trai này: “Chào anh trai nha~”

“Ừ cậu nhóc này tên là Tần cái gì nhỉ?” Bùi Hồng Hào hỏi.

Bùi Lĩnh nhìn sang cha mình, Bùi Hồng Hào giống như mới chợt nhớ ra, nói: “À Tần Trì Dã, cậu là Tần Trì Dã đúng không?”

“…Vâng.” Tần Trì Dã đáp.

Này Bùi Hồng Hào, thái độ của anh rõ ràng tí coi! Lý Văn Lệ nhìn không nổi nữa nữa, đang tuổi đi học còn chưa đến đâu đã khơi mào ra, lát nữa Bùi Lĩnh không vui bây giờ, thấy vậy bà bèn nói: “Lão Bùi, đưa túi cho em.”

“Ừm, được.” Lúc này Bùi Hồng Hào mới thôi không nhìn Tần Trì Dã, đưa túi trong tay cho vợ mình.

Mẹ Lý Hữu Thanh vẫn chưa đi, Lý Văn Lệ khách sáo nói: “Tiểu Lĩnh, dì mới gặp mẹ của bạn học cùng cấp với con ở trước cổng trường này.”

“Con chào dì ạ, con là Bùi Lĩnh.” Bùi Lĩnh chào hỏi, sau đó cậu thấy Lý Hữu Thanh đứng kế người phụ nữ ăn mặc thời thượng này.

Thật không ngờ.

Cổng trường Anh Hoa cũng nhỏ thật, thế mà lại gặp người quen ở đây.

Mẹ Lý Hữu Thanh cười tủm tỉm nói: “Con trai nhà anh chị nhìn sáng sủa đẹp trai thật đấy.” Bà nói tiếp: “Lúc nãy nghe dì con nói con học 11-2, vậy chắc sẽ không quen Hữu Thanh nhà dì, Hữu Thanh nhà dì học 11—“

“Mẹ.” Lý Hữu Thanh ngắt ngang lời mẹ mình.

Mẹ Lý có hơi khó hiểu, rất hiếm khi con trai không lễ phép như vậy.

“Sao thế?”

Lý Hữu Thanh mím môi nhìn Bùi Lĩnh: “Con quen Bùi Lĩnh.”

“Ồ?” Mẹ Lý càng ngạc nhiên. Con trai mình có rất ít bạn bè, chỉ thích học tập nên phần lớn thời gian chỉ để đọc sách, không lãng phí thời gian để làm quen với bạn học khác lớp bao giờ.

Thấy mẹ mình đang ngạc nhiên, Lý Hữu Thanh chỉnh lại mắt kính, chuẩn bị nói –

“Con và Lý Hữu Thanh cùng học lớp thi đua nên quen nhau ạ.” Bùi Lĩnh cười cười giành nói trước, sau đó cậu nói thêm: “Cũng không còn sớm nữa, chào dì ạ, nhà con đi trước đây.”

Ban nãy khi Lý Hữu Thanh chỉnh kính nhìn có vẻ khá bực bội.

Ai bảo bạn học Tiểu Lĩnh của chúng ta vừa đẹp người lại đẹp nết chứ, chừa lại chút mặt mũi cho mẹ của Lý Hữu Thanh vậy.

Dù sao thì tí nữa họp phụ huynh phát phiếu điểm thì biết hạng Nhất là ai thôi.

Hì hì hì.

Bùi Lĩnh cảm thấy rất sảng khoái, nắm tay Tiểu Bồi Tiền, gia đình bốn người cùng nhau bước vào sân trường, bên cạnh còn có cả trùm trường nữa.

Chiều thứ Sáu ngoài lớp 12 đi học ra thì ở sân trường và tòa nhà dạy học đâu đâu cũng là học sinh lớp 10 và 11 , còn có các vị phụ huynh nữa.

“Trời ạ, phụ huynh của ai mà ăn mặc khoa trương thế?’

“Ồ, đó không phải là trùm trường hay sao?”

“Sao còn có cả trẻ con vậy, người đang nắm tay cậu nhóc đó là –“

“Là Bùi Lĩnh – hạng Nhất toàn trường, bên cạnh là trùm trường, đây là tổ hợp gì vậy trời? Rốt cuộc là ba mẹ của ai đây.”

“Tóm lại không thể là ba mẹ của đại ca Tần được, tôi và trùm trường học cùng trường tiểu học, khi đó nghe nói mẹ cậu ta mất rồi, suỵt.”



Phòng học 11-2 đã được quét dọn sạch sẽ, đã có không ít phụ huynh ngồi vào chỗ.

Bùi Lĩnh đưa cha và dì đến chỗ của mình, nhìn sang Tần Trì Dã bên cạnh: “Cậu của cậu có đến không?”

“Không có ai đến cả.” Tần Trì Dã nói, trong lời nói chẳng thể nhìn ra cảm xúc của hắn là gì.

Bùi Lĩnh: “Vậy cha tôi mượn chỗ của cậu nhé?”

“Tùy cậu.” Tần Trì Dã thấy chuyện này sao cũng được, giọng điệu có hơi bất cần nhưng hắn thấy bên cạnh còn có cha và dì Bùi Lĩnh bèn vô thức sửa lại: “Cậu để chú ngồi chỗ tôi đi.”

Trong lòng Bùi Lĩnh rất buồn cười, nhất định là vì Tần Trì Dã cảm nhận được cha cậu đang có ý kiến với hắn.

“Cha, cha ngồi chỗ Tần Trì Dã đi, còn dì ngồi chỗ con.” Bùi Lĩnh sắp xếp xong bèn cúi đầu hỏi: “Tiểu Bồi Tiền, em muốn ngồi ở đây học hay đi với anh?”

Đương nhiên là Tiểu Bồi Tiền muốn đi cùng với anh hai rồi!

“Babi mami học hành chăm chỉ nha.” Tiểu Bồi Tiền vẫy tay với cha mẹ.

Bùi Hồng Hào cố ý nói: “Không phải đã hẹn là cùng đến họp phụ huynh cho anh trai sao, cha và mẹ con họp phụ huynh mà bây giờ con lại đi với anh hai, vậy thì không phải họp phụ huynh mất rồi.”

“A!” Tiểu Bồi Tiền hoang mang, quay đầu lại mở to mắt nhìn anh hai: “Có đún hông ạ?”

“Đúng vậy.” Bùi Lĩnh xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Bồi Tiền. Cậu nhóc ăn mặc chỉnh tề như vậy xem ra rất muốn đi dự họp phụ huynh của cậu: “Ở lại trong lớp mới gọi là họp phụ huynh, em có biết họp phụ huynh là gì không?”

Tiều Bồi Tiền gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ mình rất thông minh.

“Nghe giáo viên khen anh hai, em cũng muốn khen khen anh hai!”

Bà ngoại nói nếu đi học không ngoan thì sẽ bị giáo viên phê bình nhưng anh hai rất giỏi, sao có thể không ngoan được chứ. Giáo viên lúc nào cũng khen anh hai, nhóc cũng muốn khen anh hai!

Tiểu Bồi Tiều rất rối, nhóc không biết nên đi chơi với anh hai hay nên ở lại đây họp phụ huynh cho anh hai nữa.

Nhóc muốn khen anh hai!

Bùi Lĩnh liếc mắt một cái đã hiểu, nhéo khuôn mặt nhỏ ú na ú nần của Tiểu Bồi Tiền, nói: “Ở đây họp trước đi, một lúc sau anh đến đón em.”

Bùi Hồng Hào cảm thấy sắp xếp như vậy khá ổn, để Bồi Tiền ở đây trước rồi tính.

“Anh hai, vậy anh nhất định phải đến đón em đó?” Tiểu Bồi Tiền đáng thương nói với anh hai.

Bùi Lĩnh vỗ trán Tiểu Bồi Tiền, còn tỏ vẻ tội nghiệp đáng yêu với cậu nữa chứ.

“Nếu anh mà nuốt lời sẽ trở nên béo ú.”

Tiểu Bồi Tiền nghe vậy cũng yên tâm, ngón tay mập mạp của nhóc làm dấu ok, ngoan ngoãn ngồi trong lòng papa.

Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã đi ra ngoài. Lát nữa còn phải đến đón Tiểu Bồi Tiền nên không thể về ký túc xá, Bùi Lĩnh bèn nói: “Cậu về ký túc xá trước đi, lát nữa tôi phải đi đón Tiểu Bồi Tiền.”

“…” Tần Trì Dã cảm thấy mấy đứa con nít phiền chết đi được nhưng dù sao đó cũng là em trai của Bùi Lĩnh, thôi tạm chấp nhận vậy: “Tôi cũng không về.”

Bùi Lĩnh cười tủm tỉm: “Vậy, kiếm một chỗ nào đó ngồi một lát nha?”

Tần Trì Dã nghĩ đến một nơi: “Đi thôi.”



Phụ huynh đã đến kín cả lớp 11-1.

“Cái cậu Bùi Lĩnh ban nãy—“ Mẹ Lý Hữu Thanh vừa nhắc đến thì Lý Hữu Thanh đã quay đầu lại nói: “Mẹ, cậu ta không phải bạn con.”

Mẹ Lý cảm thấy bình thường lại. Sao con trai của bà có thể kết bạn với học sinh lớp 2 được chứ. Không phải là coi thường hay gì mà là vì con bà không có thời gian, sở thích không giống nhau nên cũng chẳng nói được gì, có lẽ là do mình Bùi Lĩnh tự nghĩ họ quen nhau thôi—

“Cậu ta là đối thủ của con.” Đáy mắt Lý Hữu Thanh lóe lên ánh sáng của sự cạnh tranh.

Mẹ Lý: ?

“Mẹ, chỗ của con ở đó, mọi người cũng đến đông đủ rồi, con đi trước đây.” Lý Hữu Thanh đưa mẹ đến cửa lớp thì xoay người rời đi. Cậu ta phải về ký túc xá đọc sách.

Tuy Lý Hữu Thanh vào lớp thi đua nhưng vẫn không ở trong trường, mỗi buổi tối thì sẽ có tài xế riêng đến đón, nhưng trong kí túc cũng có giường cho cậu ta để buổi trưa cậu có thể đến kí túc nghỉ ngơi. Cũng có không ít học sinh trong Anh Hoa giống như Lý Hữu Thanh, gia cảnh gia đình không tệ, còn muốn tự mình đi về học, dù sao thì bầu không khí học tập ở Anh Hoa quá nhẹ nhàng.

“Chị là mẹ của Lý Hữu Thanh hả?”

Mẹ bạn cùng bàn Lý Hữu Thanh chủ động chào hỏi, ngưỡng mộ nói: “Con của chị ưu tú thật đó.”

“Vâng, tôi là mẹ của Lý Hữu Thanh.” Mẹ Lý cũng không khách sáo, con mình học giỏi ưu tú thông minh từ bé rồi.

Mẹ của bạn cùng bàn muốn nói thêm với mẹ Lý về phương pháp học tập và lớp học thêm của Lý Hữu Thanh nhưng thầy Trịnh của lớp 11-1 đã bước vào lớp rồi. Không khí trong phòng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, bắt đầu nghe chủ nhiệm nói về những gì mà con mình cần phải nhớ rõ.

“Xin chào các vị phụ huynh, tôi họ Trịnh, là giáo viên chủ nhiệm của 11-1.”

“Không dài dòng nữa chúng ta bắt đầu thôi.”

“Tất cả học sinh của lớp 11-1 đều nằm trong danh sách top 100 của kì thi tháng này.”

Phụ huynh của lớp 11-1 đồng loạt vỗ tay, họ đều cảm thấy rất tự hào về con cái của mình, con của họ thật sự rất ưu tú.

“Nhưng lớp chúng ta chỉ có 22 em vào được top 30.” Vẻ mặt thầy Trịnh nghiêm túc hẳn lên.

Sau khi thầy Trịnh nói câu này xong thì tiếng vỗ tay náo nhiệt cũng ngừng lại.

“Tôi đã in danh sách những em nằm trong top 30, đặt trên bàn học, các phụ huynh có thể xem xem con cái nhà mình được hạng bao nhiêu, xem các em ấy có tiến bộ không. Bây giờ chúng ta sẽ cùng phân tích vì sao lại có em không vào được top 30.”

Danh sách được gấp đôi lại.

Mẹ Lý Hữu Thanh lật ra, trên mặt đầy vẻ tự hào và kiêu ngạo. Lý Hữu Thanh nhà bà đương nhiên thuộc top 30 không cần nghi ngờ.

“Hạng 1 – Bùi Lĩnh.”

Người mẹ ngồi bên cạnh đọc lên: “Ôi chao Bùi Lĩnh là con nhà ai mà giỏi thế này, còn giỏi hơn cả Lý Hữu Thanh hạng 2 nữa –“

Cao hơn tận mười điểm.

Người mẹ ngồi bên cạnh cũng lịch sự không nói tiếp bởi vì ngồi bên cạnh bà ta là mẹ của Lý Hữu Thanh. Tuy bà không nhắc nhưng những phụ huynh khác đều đồng loạt hỏi chuyện.

“Cậu nhóc Bùi Lĩnh hạng Nhất này giỏi thật đấy.”

“Đúng vậy đó, điểm cao hơn hạng 2 rất nhiều.”

“Ôi chao thành tích của đứa nhỏ này, để tôi xem xem, đều được điểm tối đa.”

“Thật ngưỡng mộ phụ huynh của đứa trẻ này, không cần lo lắng gì cả, chắc cậu nhóc này là trạng nguyên mất.”

“Ai là phụ huynh của Bùi Lĩnh nhỉ?”

Nụ cười của mẹ Lý Hữu Thanh dần biến mất, nhìn chằm chằm vào hạng Nhất trên tờ giấy.

Chắc là cùng họ cùng tên thôi nhỉ?

Nhưng trên giấy ghi rõ ràng là lớp 11-2.

“Lần này Bùi Lĩnh đứng đầu toàn khối, là học sinh lớp 11-2.” Mặt thầy Trịnh không có bất kì cảm xúc gì gõ nhẹ lên bàn.