Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 72

“Lớp 11-2 sao?”

“Thật sự là lớp 11-2, ban đầu tôi còn tưởng là in nhầm cơ.”

“Sao lại có thể là lớp 11-2 chứ? Chẳng phải lớp 11-1 mới là lớp chọn sao?”

Những phụ huynh khác không ngừng bàn tán xôn xao. Mặt thầy Trịnh vẫn không có chút biểu cảm nào, đối với vấn đề mà phụ huynh đang thắc mắc ông không có cách nào trả lời, chẳng lẽ nói bọn họ là lớp chọn nhưng lại để một lớp thường vượt qua, ông còn chẳng biết nguyên nhân là gì.

Vậy có thể nói ra được không chứ?

Tất nhiên là không rồi.

Thầy Trịnh nghiêm túc gõ lên mặt bàn, cả phòng học yên lặng trở lại: “Đây chỉ là một kì thi hàng tháng của lớp 11, không quá –“

Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm.

Đồng loạt lớn tiếng hét tên “Bùi Lĩnh”.

Những tràng pháo tay kéo dài xuyên tường vang lên trong lớp 11-2. Nhất là hiện tại lớp 11-2 đang rất yên tĩnh cho nên càng có thể nghe rõ một mồn, lớp 11-2 bên cạnh cứ như có tiệc trà vậy, tiếng vỗ tay náo nhiệt hòa cùng tiếng gọi tên Bùi Lĩnh.

Phụ huynh ở lớp 11-1, nhất là mẹ Lý Hữu Thanh, không cần nghĩ cũng biết đây là tiết mục nào.

Thường thì giáo viên sẽ để phụ huynh của em đứng đầu lớp phát biểu về triết lý giáo dục. Mẹ Lý Hữu Thanh chẳng hề xa lạ gì với tiết mục này, thậm chí còn rất quen thuộc, vì những lần họp phụ huynh trước đây bà đều là nhân vật chính của những tiết mục này

Mà bây giờ —

Mẹ Lý Hữu Thanh nhìn vẻ mặt thầy Trịnh như đang như tối sầm lại. Thật ra bà cũng không có thói quen ép buộc con trai phải đứng top đầu, sống giữa giới giải trí thời thượng tạp nham thế này, bà đã nhìn thấy nhiều cuộc cãi vã rồi, nên khi trở về với cuộc sống thường nhật, bà không muốn tạo cho con trai mình áp lực quá lớn.

Trước đây con trai của bà biểu hiện rất tốt, chăm chỉ, có kỷ luật, thông minh. Con trai luôn là niềm tự hào của bà, hạng 1 hay hạng 2 gì cũng được, bà biết cho dù con trai có lỡ tụt về sau thì cũng sẽ có cách đuổi kịp.

Nhưng hôm nay, nếu nói tâm trạng suy sụp thì có hơi quá, chỉ là có hơi đố kị mà thôi.

Có lẽ là vì ban nãy ở trước cổng trường bà đã âm thầm khoe con trai của mình với vợ chồng nhà họ Bùi, ai ngờ bây giờ kết quả lại như thế. Mẹ Lý Hữu Thanh cũng chỉ có thể mỉm cười mà thôi.

Lớp 11-2 bên cạnh.

Mười phút trước, Triệu Ngọc bước vào lớp học. Có phụ huynh đến trễ, Triệu Ngọc phất tay tỏ ý cứ vào lớp đi không cần khách khí xin lỗi, sau đó tiếp tục nói: “…Có một vài em thành tích tiến bộ rất rõ ràng, còn có vài em thành tích rất ổn định, vẫn đội sổ như thường.”

Vài phụ huynh ngồi bên dưới bật cười.

Triệu Ngọc nhìn sang, là hàng cuối cùng, vị phụ huynh đeo kính ngồi ở đó.

“Ba của Trương Gia Kỳ phải không ạ? Anh có ý kiến gì không ạ?”

“Không, không có ý kiến gì cả.” Ba Trương Gia Kỳ cười ha hả nói: “Con trai nhà tôi khiến thầy cô lo lắng rồi. Nó hơi nghịch ngợm một chút, thành tích cũng khá ổn định, hạng hai từ dưới đếm lên. Tôi chỉ yêu cầu con trai mình làm người lương thiện ngay thẳng chính trực, còn việc học tập thằng bé không thích học thì tôi cũng chẳng thể ép nó.”

Triệu Ngọc còn chưa kịp nói gì thì Bùi Hồng Hào ngồi hàng trước đang ôm Tiểu Bồi Tiền lên tiếng: “Được đó”, còn vỗ tay ủng hộ, xoay người lại nói: “Ba của Trương Gia Kỳ nói hay lắm!”

Đây đúng là bạn tri kỉ mà, ông còn hận bây giờ không thể trao đổi phương thức liên lạc nữa cơ.

Những phụ huynh khác trong lớp đều bật cười, đều ngồi xem náo nhiệt. Vị phụ huynh này cũng thật dễ tính, con trai nhà mình thành tích kém như vậy nhưng ông ấy vẫn rất vui vẻ, người ngồi phía trước cũng thế, ôm con nít đi dự họp phụ huynh, còn vỗ tay khen hay nữa chứ, đoán chừng con trai nhà ông này hạng nhất từ dưới đếm lên mất, hạng hai từ dưới đếm lên mà ông ta còn bảo tốt.

Mọi người đều nghĩ như thế, bầu không khí ở lớp 11-2 tương đối thoải mái.

Triệu Ngọc nhận ra người ngồi ở chỗ Tần Trì Dã là ba của Bùi Lĩnh, chủ tịch Bùi. Cô biết những điều này là vì từ trước đến nay phụ huynh của Tần Trì Dã chẳng bao giờ đến tham gia họp phụ huynh.

Chuyện phụ huynh của Tần Trì Dã gác sang một bên trước đã.

“Ba của Trương Gia Kỳ nói rất đúng.” Triệu Ngọc khẳng định, rồi lại nói tiếp: “Thế nhưng trong khi dạy con cái phải biết chính trực và lương thiện thì đồng thời chúng ta cũng phải tìm cách để cải thiện thành tích của các em ấy.”

“Đúng đúng đúng, cô nói rất đúng.”

“Đúng vậy, nếu không sau này ra xã hội, lương thiện nhưng lại học hành chẳng ra sao thì có thể làm được gì chứ.”

Những phụ huynh khác đều đồng loạt tán thành ý kiến của cô Triệu.

Ba Trương gia Kỳ gật đầu nói: “Cô nói rất đúng, nhưng cháu nó không chịu học tôi cũng rất đau đầu, để tôi nghĩ cách xem sao, cháu nó có hơi nghịch ngợm, ngoài chuyện học hành ra thì những thứ khác đều rất được.”

Phụ huynh biết phối hợp là được. Triệu Ngọc gật đầu, bắt đầu nói về thành tích của kì thi hàng tháng lần này.

Có vị phụ huynh nói: “Cô ơi tôi nghe con gái tôi nói, đứng nhất toàn khối lần này là một em trong lớp chúng ta? Chuyện này có thật hay không vậy? Nếu là thật thì thật sự quá giỏi rồi.”

“Tôi cũng nghe con trai nói, cậu nhóc tên là Bùi Lĩnh, học hành rất tốt, đều đạt được điểm tối đa.”

“Đúng đúng đúng, kì thi chia lớp trước đó cậu nhóc này cũng đứng hạng Nhất, ngoại trừ môn Văn ra thì những môn còn lại đều đạt điểm tối đa.”

“Cô có thể để phụ huynh của em Bùi Lĩnh chia sẻ chút kinh nghiệm được không? Để chúng tôi có thể tham khảo làm theo.”

“Người ta dạy con như thế nào ấy nhỉ, con cái học giỏi đến vậy.”

Mọi người đều rất hiếu kì bàn tán xôn xao về Bùi Lĩnh nhất khối năm nay. Khi người đầu tiên nhắc đến tên Bùi Lĩnh thì cả nhà Bùi Hồng Hào ngồi ở hàng hai từ dưới đêm lên đều có chút thể hiện. Tiểu Bồi Tiền ngồi trong lòng Bùi Hồng Hào ban đầu còn đang chán chường chống cằm, sau khi nghe thấy tên Bùi Lĩnh xong thì háo hức hẳn lên, hai mặt sáng rực ngoan ngoãn nhìn lên bảng.

Bộ dáng háo hức như thể muốn nói “Cô ơi cô gọi em đi em trả lời cho ạ.”

Bùi Hồng Hào – Trưởng nhóm fanclub của Bùi Lĩnh cũng ngồi thẳng người lên, trên môi không thể che giấu được ý cười, sau đó còn xoa xoa nắm tay chỉ đợi giáo viên gọi tên là đứng dậy thể hiện ngay. Còn Lý Văn Lệ ngồi kế chỗ Bùi Lĩnh thì khẽ vén tóc, cậu nhóc Bùi Lĩnh này được quá ấy chứ.

Ưu tú.

“…” Đối diện với tiếng lòng của mọi người, Triệu Ngọc cứ có linh cảm sẽ có gì đó xảy ra nhưng nhìn ánh mắt “thèm muốn” của ba người gia đình chủ tịch Bùi thì cô chỉ có thể cắn răng nói tiếp: “Đúng vậy, trong kì thi lần trước em Bùi Lĩnh cũng đứng nhất lớp, còn kì thi hàng tháng lần này em ấy đứng đầu toàn khối.”

“Vậy chúng ta cùng lắng nghe phụ huynh của em Bùi Lĩnh chia sẻ nhé.”

Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, trời ạ vậy là còn vượt lên lớp chọn 11-1 nữa. Con trai, con gái quay về đều nói với họ đây không phải là học bá nữa, mà là học thần, có thể thấy cậu nhóc này học giỏi đến cỡ nào. Bọn họ nhất định phải nghe thật kĩ, nhớ thật kĩ xem phụ huynh của cậu ấy dạy dỗ như thế nào, đợi sau khi họp phụ huynh kết thúc thì hỏi riêng cô Triệu xem có thể đổi chỗ con mình đến ngồi cạnh Bùi Lĩnh hay không, như vậy cũng có thêm chút bầu không khí học tập.

Ngồi chung với học sinh giỏi chắc chắn có thể cùng nhau tiến bộ!

Các bậc phụ huynh âm thầm tính toán trong lòng, vươn cổ nhìn về hàng giữa, nhìn về phía chính giữa. Trong suy nghĩ của các bậc phụ huynh thì thường những em có thành tích xuất sắc đều ngồi ở chính giữa hàng hai hàng ba, còn những em hạng chót thì luôn ngồi ở hàng cuối. Những em ngồi ở bàn cuối ắt hẳn đều học hành rất tệ, rất kém cỏi.

Bùi Hồng Hào và vợ nhỏ giọng thương lượng xem ai sẽ lên phát biểu.

Lý Văn Lệ có hơi ngượng ngùng nên bèn nói: “Anh phát biểu đi.”

“Được, vậy để anh nói trước.” Bùi Hồng Hào cười cười miệng ngoác đến tận mang tai, cảnh tượng hôm nay còn đã hơn những lúc ông kí được mười mấy cái hợp đồng lớn nữa.

Tiểu Bồi Tiền ngoan ngoãn giơ tay, nhỏ giọng nhắc nhở với papa rằng bản thân cũng đang ở đây.

“Tí nữa papa phát biểu rồi con bổ sung cho papa.” Bùi Hồng Hào nói.

Tiểu Bồi Tiền cười cười lộ ra hàm răng trắng sáng, gật đầu thật mạnh. Hai cha con đứng dậy dưới tiếng vỗ tay như sấm của mọi người.

Các vị phụ huynh đều nhìn phía trước, và rồi một giọng nói từ những hàng ghế sau vang lên.

“Khụ khụ, xin chào mọi người, tôi là cha của Bùi Lĩnh.”

“Con là em trai của anh hai.” Tiểu Bồi Tiền bị kẹt trong lòng papa ngoan ngoãn giơ tay phát biểu.

Triệu Ngọc đứng trên bục giảng: … Mỉm cười, cô có thể tiếp tục kiên trì.

Dẫn dắt biết bao thế hệ học sinh, chủ trì biết bao cuộc họp phụ huynh nhưng lần họp phụ huynh hôm nay thật sự khiến cô khắc cốt ghi tâm.

Các vị phụ huynh vẫn đang vỗ tay: … Tiếng vỗ tay dần dừng lại.

Đây, đây chẳng phải là vị phụ huynh ban nãy còn hô hào qua lại với phụ huynh của em hạng hai từ dưới đếm lên sao…Này, có nhầm lẫn gì không vậy trời?

Không hề nhầm lẫn.

Bùi Hồng Hào cười rất vui, ông nhìn xung quanh rồi sảng khoái nói: “Bùi Lĩnh là con trai cả của tôi, tôi và mẹ Bùi Lĩnh ly hôn từ sớm, sau đó tôi vẫn luôn nuôi nấng thằng bé, từ nhỏ đến lớn tôi hiểu rất rõ con trai của mình.”

Thì ra là đã tái hôn à.

Có vài phụ huynh có chung cảnh ngộ như vậy bèn nghiêm túc lắng nghe. Đều là gia đình từng tái hôn nhưng sao con trai của họ lại học giỏi đến vậy chứ?

Tiểu Bồi Tiền gật đầu, phối hợp nói: “Con cũng rất hiểu anh hai!”

“Đầu tiên, con trai tôi có thể đạt được thành tích tốt như vậy –“

Ánh mắt của mọi người như phát sáng , vị phụ huynh này được à nha, vừa bắt đầu đã nói ra bí quyết để đạt được thành tích cao!

“Đó nhất định là vì Bùi Lĩnh nhà tôi thông minh sẵn rồi.” Bùi Hồng Hào lớn tiếng nói, Bùi Lĩnh có được thành tích tốt như vậy đương nhiên là công lao của bản thân thằng bé!

Tiểu Bồi Tiền cũng vỗ tay ầm ầm, nói: “Anh hai của con thông minh nhất!”

Những phụ huynh đang đợi nghe bí quyết: ….

???

“Thứ hai là, Bùi Lĩnh dành phần lớn thời gian ở trường học, trong phương diện học tập và cuộc sống của thằng bé luôn có sự dẫn dắt của thầy cô và sự đồng hành của bạn học.” Bùi Hồng Hào cười tủm tỉm: “Con cái của chúng ta đều học cùng lớp, sau này cũng sẽ học cùng lớp 12, có lẽ sẽ không có gì thay đổi, các bậc phụ huynh chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, tôi đề nghị chúng ta nên có một hội phụ huynh.”

Lý Văn Lệ vừa nghe liền hiểu là do hôm nay khoe khoang chưa đủ nên Bùi Hồng Hào muốn lập một nhóm để khoe khoang tiếp đây mà.

Nhưng những phụ huynh khác lại không biết ý đồ của Bùi Hồng Hào, còn nghĩ ông nói khá có lý nữa, họ đều đồng loạt gật đầu.

“Phụ huynh của em đứng đầu toàn khối nói chuyện thật có lý.”

“Tôi cũng cảm thấy ông ấy nói đúng.”

“Nên giao lưu qua lại, chúng ta chính là chỗ dựa của bọn trẻ.”

Bùi Hồng Hào: “Chuyện tạo nhóm chúng ta nên đợi sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc rồi bàn tiếp. Và cuối cùng thì vai trò của bậc phụ huynh là –“

Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi.

Các bậc phụ huynh bèn vểnh tai lên nghe xem vai trò của phụ huynh học sinh đứng đầu toàn khối.

“Ban nãy tôi rất tán đồng với những gì mà ba của Trương Gia Kỳ nói, đầu tiên phải học làm người trước, bên cạnh đó chúng ta không nên tạo áp lực cho con trẻ quá nhiều, tôi sẽ lấy tôi làm ví dụ. Lúc Tiểu Lĩnh đi học, từ trước đến nay tôi đều chưa từng nhắc đến chuyện thành tích, không tạo áp lực cho thằng bé, mỗi lần gần lúc thi cử tôi chỉ sợ thằng bé quá áp lực, tôi vẫn luôn đề cao việc học tập vui vẻ.”

“Tuổi này của bọn trẻ vẫn đang là tuổi phát triển, giấc ngủ rất quan trọng, vì vậy không được chậm trễ, nhất định phải để bọn trẻ được nghỉ ngơi và ngủ đủ giấc. Nhà tôi cũng không cho thằng bé đi học thêm hay mời gia sư về nhà gì cả, kì nghỉ lễ Quốc khánh năm nay tôi để thằng bé đi ra ngoài chơi chứ không cho bấm điện thoại, cũng không được đem theo quyển sách nào, chỉ đơn giản là chơi đùa thả lỏng mà thôi…”

Ai cũng biết rằng sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh chính là kì thi hàng tháng.

Chuyện này…

Có chỗ Tiểu Bồi Tiền nghe ba nói lúc hiểu lúc không, lúc không hiểu thì tròn mắt ngoan ngoãn lắng nghe, còn lúc hiểu, ví dụ như nói chuyện đi chơi thì cậu sẽ vỗ tay phối hợp: “Đúng! Thường thì mỗi tối anh hai còn ngủ chung với con nữa, con kể chuyện cho anh hai ngủ, sau đó anh hai còn chơi nước, chơi cát với con.”

Trời ạ, nghỉ lễ còn phải dẫn theo cả em trai.

Nhất thời không biết vị phụ huynh này nói thật hay giả nữa, đừng nói là do mẹ kế cố tình làm vậy để trì trệ việc học của con trẻ nhé? Nhưng rõ ràng Bùi Lĩnh người ta đứng đầu toàn khối đấy…

Tất cả phụ huynh hơi chấn động và sững sờ, bên tai còn văng vẳng những lời mà phụ huynh Bùi Lĩnh nói.

“Nhất định phải vui vẻ.”

“Tâm trạng thoải mái.”

“Không được tạo áp lực cho con trẻ, phải cho bọn trẻ đi chơi.”

“Con thích chơi game, vậy thì chúng ta phải ủng hộ sở thích lúc rảnh rỗi của con.”

Ái chà chuyện này, lúc không ở trường, về nhà thì chơi game ư? Còn phải ủng hộ nữa hả…

Bùi Hồng Hào đắc ý nói xong, cả lớp 11-2 im phăng phắc, các vị phụ huynh đều thất thần nhìn nhau, Tiểu Bồi Tiền vỗ tay tán thưởng: “Papa nói rất đúng, anh hai là giỏi nhất!”

“Tiếp sau đây vợ tôi sẽ phát biểu vài câu.” Bùi Hồng Hào động viên vợ mình đứng dậy.

Lý Văn Lệ: …

Cô khẽ mỉm cười đứng dậy.

“Tất cả cũng là nhờ Tiểu Lĩnh biết tự giác.” Sao cái mở đầu này nghe quen tai thế nhỉ? Lý Văn Lệ nhớ ra rồi, là mẹ Lý Hữu Thanh nói lúc họ gặp nhau ở cổng trường.

Thế là bà bắt chước theo lời của mẹ học sinh giỏi bên lớp 11-1.

Lý Văn Lệ mỉm cười: “Ví dụ như lúc tham gia hoạt động lần trước, Bùi Lĩnh đánh đàn piano rất giỏi, tôi còn chẳng biết thằng bé học đánh đàn lúc nào, tóm lại thì từ nhỏ thằng bé đã thông minh sẵn, học gì cũng nhanh cả.”

Lúc học cấp hai thằng bé đã thông minh đến nổi biết diễn kịch trước mặt Bùi Hồng Hào rồi.

Trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi bao giờ.

“Lễ phép, hào phóng, thông minh, ái chà nói mãi không hết mất.” Lý Văn Lệ mỉm cười kiêu ngạo mà đến chính bản thân bà còn không nhận ra: “Không làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa, tóm lại chỉ một câu thôi, thằng bé vốn dĩ đã giỏi sẵn rồi nên cũng không có gì đáng nói nữa.”

Phụ huynh cả lớp: …

Vẻ mặt đầy phức tạp không nói nên lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Văn Lệ: Không còn gì để nói nữa, đều là do đứa nhỏ không chịu thua kém.