Bùi Hồng Hào đang lái xe, nghe vậy vui vẻ nói qua gương chiếu hậu: "Sao lúc cha thắt cho con con không nói?"
"Con nó có thể nói mà." Lý Văn Lệ vừa nới lỏng nơ ra giúp nhóc, vừa nói: "Chật quá hả? Nếu quần áo mặc không vừa thì con có thể không đi – "
"Không chật không chật nữa." Tiểu Bồi Tiền lắc đầu, tay nhỏ sờ nơ trên cổ của mình, nghiêm túc nói: "Mami, Tiền Tiền thấy nơ không bị thắt chật tí nào."
Lý Văn Lệ: "Anh có nghe chưa."
Bùi Hồng Hào cười lớn đáp: "Mau nhờ mẹ nới lỏng ra cho con đi, đừng để siết chặt quá, đã nói rồi cả nhà chúng ta se cùng đi họp phụ huynh cho anh hai của con mà."
"Thật sao ạ?" Tiểu Bồi Tiền buông tay ra, ngoan ngoãn nhờ mẹ giúp đỡ, đung đưa chân nói: "Nhưng bà ngoại nói trẻ con không thể tham gia họp phụ huynh."
Tối qua Lý Văn Lệ nói chuyện với ba mẹ, hai ông bà thương nhớ cháu trai nên bảo bà đưa điện thoại cho Tiền Tiền. Lý Văn Lệ đưa điện thoại cho con trai rồi bản thân lo đi làm việc của mình, thỉnh thoảng nhìn sang thì thấy con trai đang nghe điện thoại rất nghiêm túc, lẩm ba lẩm bẩm, ai ngờ là nói về chuyện họp phụ huynh.
"Con ngoan ngoãn nghe lời, cũng ăn mặc rất chín chắn, còn đeo cả nơ nữa, nhưng trẻ con thì không được tham gia họp phụ huynh." Tiểu Bồi Tiền rất buồn, vừa muốn đi gặp anh hai vừa muốn tham gia họp phụ huynh của anh trai, buổi tối trước khi ngủ trong đầu có cả bầu tâm sự.
"Bảo sao em nói mới sáng sớm mà con lại ngoan ngoãn tự dậy, thường ngày toàn là babi mami kêu con dậy thôi." Lý Văn Lệ nói tiếp: "Nếu là bình thường thì đúng thật là trẻ con không được tham gia, chỉ có điều là-"
Tiểu Bồi Tiền đôi mắt sáng ngời đáp: "Thế nhưng anh hai không phải là người bình thường!"
"Anh hai siêu giỏi luôn!"
Lý Văn Lệ: "....Ừm anh hai con giỏi thật." Có thể trêu con xoay vòng vòng, thế mà còn không giỏi sao.
Nói đến đây, Bùi Hồng Hào cảm giác hình như bản thân đã quên mất gì đó, sắc mặt thay đổi, rồi lại nhanh chóng giả vờ như không có việc gì. Cứ thế đến khi đến trước cổng trường, Bùi Hồng Hào mới dừng xe nói: "Anh quên nói với Tiểu Lĩnh một tiếng rồi, anh đi gọi điện thoại cho con đã."
"..." Lý Văn Lệ có dự cảm không tốt: "Anh và Bồi Tiền thật đúng là ba con."
Bùi Hồng Hào cười cười: "Ruột thịt sao mà không giống được." Ông biết vợ mình đang lo lắng điều gì, bèn nói: "Cả nhà chúng ta cùng tới, Tiểu Lĩnh còn vui mừng không kịp nữa kìa."
Lý Văn Lệ: Không thèm cười nữa.
Nhưng Bùi Hồng Hào không nói trước cho Bùi Lĩnh rằng bà và Bồi Tiền đều đến. Lý Văn Lệ thật sự có hơi căng thẳng, có lẽ bầu không khí này đã lây cho Tiểu Bồi Tiền nên nhìn nhóc cũng đang rất hồi hộp, chồm người lên khe hở giữa hai ghế ngồi, cúi người vểnh tai nghe lén papa nói chuyện điện thoại.
"Này, con trai cưng – "
Quán mì kéo.
Bùi Lĩnh vừa nghe điện thoại thì câu "con trai cưng à" vang lên ở đầu dây bên kia, cậu đưa điện thoại ra xa hơn một chút, nói: "Cha, cha đừng có kêu thấy ghê vậy chứ, có chuyện gì sao ạ?"
"Haha, con trai của cha thật thông minh." Bùi Hồng Hào cười cười nói: "Hôm nay họp phụ huynh, chúng ta đã đến trước cổng trường rồi."
Trong nháy mắt Bùi Lĩnh hiểu mọi chuyện, "chúng ta" ư, "Vậy cha đợi con một chút, con vừa ăn xong cơm trước cổng trường, hay là mọi người vào trường trước đi?"
"Đợi con đấy, cả nhà chúng ta đi chung." Bùi Hồng Hào cười cười, sau khi cúp điện thoại xong, vừa quay đầu lại liền giật cả mình, sao Tiểu Bồi Tiền lại chen lên đây: "Con không khó chịu hả?"
Tiểu Bồi Tiền lắc đầu, chớp mắt: "Babi ơi, anh hai nói cái rì thế?"
"Anh hai con ăn cơm ở gần đây, nói chúng ta đợi anh hai đi chung." Bùi Hồng Hào xoa đầu của con trai nhỏ, nói với vợ như thế.
Lý Văn Lệ dường như không còn căng thẳng như ban nãy bữa, bà bình tĩnh vén tóc ra sau tai, nói: "Em biết rồi."
"Được ạ, con muốn đến trường với anh hai." Tiểu Bồi Tiền hoan hô, ngoan ngoãn ngồi xuống nói: "Mami, lúc nãy babi làm tóc con rối hết rồi, bây giờ nhìn con còn chỉn chu không ạ? Mami, con muốn soi gương –"
Lý Văn Lệ vốn đang rất bình tĩnh nhưng nghe con trai nói thế bà cũng nghĩ rằng nên kiểm tra lại một chút, thế là xoa mặt Tiểu Bối Tiền. Tiểu Bồi Tiền rất ngoan ngoãn ngồi yên cho mẹ kiểm tra, bị mẹ xoa xoa chiếc mẹ nhỏ cậu còn lẩm bẩm hát gì đó.
Quán mì kéo.
"Cha tôi và dì dẫn Tiểu Bồi Tiền đến rồi." Bùi Lĩnh thanh toán, hỏi ba người họ: "Các cậu có đi không? Tôi qua đó trước đây."
Tần Trì Dã nói: "Đi chứ, đi chung thôi."
"Đúng vậy, đi chung –" Chu Hiện còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trương Gia Kỳ kéo về chỗ ngồi, cậu ta xoay đầu dùng ánh mắt như muốn nói "mày bị khùng hả?" nhìn Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ lại không hề tức giận, Chu Hiện còn đang sững sờ, cậu ta vội nói: "Em với Chu Hiện còn hơi đói, muốn ăn thêm chút gì đó. Anh Dã, tụi anh ăn xong rồi thì đi trước đi, không cần đợi bọn em."
Tần Trì Dã cũng không định để ý đến Trương Gia Kỳ và Chu Hiện chứ đừng nói đến chuyện đợi hai người bọn họ ăn xong – Kêu Tần Trì Dã cho hai người bọn họ hai cái nắm đấm thì được.
"Kệ bọn họ đi." Tần Trì Dã nói với Bùi Lĩnh đang do dự.
"Được." Bùi Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."
Hai người vừa ra khỏi quán ăn, không còn bóng dáng.
Chu Hiện không chịu nổi nữa, thoát khỏi bàn tay đang đè tay cậu ta của Trương Gia Kỳ: "Mày làm gì thế, đừng có sàm sỡ tao nha, tao cảnh cáo đó – "
"Cảnh cáo cái đầu mày ấy." Trương Gia Kỳ ghét bỏ phủi phủi tay, nói: "Cả nhà Bùi Lĩnh đến rồi, nếu bây giờ chúng ta đi chung thì không phải chào hỏi sao."
Chu Hiện ra vẻ đương nhiên đáp: "Thì chào hỏi thôi, bạn bè với nhau cả mà. Lúc nãy Bùi Lĩnh còn mời chúng ta ăn cơm, chào hỏi thôi thì có sao đâu? Đây chẳng phải điều nên làm à?"
Trương Gia Kỳ tức đến mặt trắng bệch: "Anh Dã và Bùi Lĩnh qua đó chào hỏi, chúng ta chen chân chung vui làm gì chứ."
"Sao chuyện này lại gọi là chen chân chung vui được." Chu Hiện cảm thấy Trương Gia Kỳ thật kì lạ nhưng bây giờ cũng tách nhau ra rồi, cũng không nói được gì, bèn giơ tay gọi thêm một phần sushi và takoyaki.
Trương Gia Kỳ: ...Mày ăn thật à?
"Vậy lấy cho tao thêm một phần cơm unadon nữa." Trương Gia Kỳ cũng gọi thêm.
Chu Hiện: "Mày ăn hết không vậy? Tao cũng muốn ăn cái đó nhưng ăn không hết, hay mày chia tao một phần đi?"
"Tao sợ ăn chung với mày thì sẽ bị lây cái đần của mày mất, thôi chia thì chia vậy." Một mình Trương Gia Kỳ cũng ăn không hết, cậu ta vừa ăn một bát mì kéo rồi.
Chu Hiện đang định mắng người vì Trương Gia Kỳ dám mắng cậu ta đần nhưng nghe Trương Gia Kỳ nói chia cơm unadon cho cậu ta ăn cùng thì nuốt ngược lời nói vào trong. Ai biểu Trương Gia Kỳ nói chuyện ấp a ấp úng ai mà hiểu cho được chứ, cha và dì của Bùi Lĩnh đến, anh Tần liền qua đó gặp mặt –
!
Chu Hiện ngậm một miệng cơm unadon, uống một ngụm nước nuốt trọn xuống, vội nói: "Trương Gia Kỳ, có phải ban nãy ý mày muốn nói là anh Tần và Bùi Lĩnh là một cặp không?!!!"
"..." Trương Gia Kỳ nghẹn lại, chậm rãi đáp: "Mày cũng dám suy nghĩ dùm anh Dã hả?"
"Ý mày là sao? Rốt cuộc thì họ có phải một cặp hay không?"
Trương Gia Kỳ đặt đũa xuống, nói thẳng: "Mày không thấy Bùi Lĩnh thích anh Dã hả? Anh Dã cũng thích Bùi Lĩnh, chỉ là anh Dã không biết, chưa phản ứng kịp mà thôi – "
"Vậy sao mày lại biết? Tao còn tưởng mày có chứng cứ gì cơ, đây chẳng phải là đoán mò hay sao." Chu Hiện cứ tưởng trong lúc bản thân còn mơ hồ không biết gì thì hai người họ đã xảy ra gì đó mà không nói cho cậu ta biết. Cậu ta còn đang định ghen tị, dù sao thì bản thân cũng không phải anh em thân thiết với anh Tần như Trương Gia Kỳ nhưng bây giờ nghe xong thì rõ ràng là do Trương Gia Kỳ đoán mò, Chu Hiện tốt bụng vỗ vai Trương Gia Kỳ: "Mày đừng nói câu này trước mặt anh Dã, anh Dã là trai thẳng, nghe mày nói như vậy chắc sẽ lật mặt đánh người mất."
Trương Gia Kỳ: "...Ừm tao cảm ơn mày đã nhắc nhở."
"Không có gì."
Trương Gia Kỳ: ....Con mẹ nó tao nói móc mà mày không hiểu hả.
"Nếu giữa hai người họ đều không có gì vậy tại sao lúc chơi game Bùi Lĩnh đều gọi anh Dã là chồng, là anh, tại sao Bùi Lĩnh gọi như vậy mà một tên trai thẳng như anh Dã lại không hề tức giận, vẫn luôn dung túng Bùi Lĩnh vậy hả?"
"Mày nói tao nghe lí do thử xem." Trương Gia Kỳ nhấn mạnh.
Còn cần Chu Hiện tốt bụng hả, lúc nãy dùng ánh mắt đó nhìn cậu ta làm gì chứ? Cái tên ngốc này chỉ số IQ thấp thật đấy, đúng là nhịn không nổi cậu ta mà.
Chu Hiện nghĩ một lúc, thành thật nói: "Không phải Bùi Lĩnh đã nói rồi hay sao, hòa mình vào trò chơi, như vậy chơi mới vui chứ... Này, sao mày không chịu nói chuyện mà ăn hết cơm rồi vậy hả? Tao cũng thấy gọi như vậy chơi mới vui, sau này tao phải áp dụng mới được."
Trương Gia Kỳ muốn gϊếŧ người, thầm tự nhủ với bản thân rằng không được phạm pháp, không được đánh người.
Trước cổng trường.
Trước cổng trường có không ít những chiếc xe sang, có người đưa đón, mở cửa xe, có người đang tìm chỗ đậu xe. Bảo vệ nhà trường đang chỉ đường cho mọi người, có một nhóm nhỏ học sinh đứng trước cổng trường để hướng dẫn, 11-1 nằm ở đâu, 11-2 nằm ở đâu.
Hôm nay là ngày họp phụ huynh của lớp 11-1 và 11-2.
Đa phần mọi người đều mặc áo trắng công sở, hoặc những quý ông trung niên lịch lãm, hoặc ăn mặc thời trang, nhưng chỉ có ba người Bùi Hùng Hào nổi bật nhất, thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Có phụ huynh vừa bước xuống xe nhìn thấy ba người họ còn tưởng là mình đi nhầm chỗ, còn tự hỏi có phải hôm nay bản thân đã ăn mặc quá giản dị rồi hay không?
Đi thảm đỏ hả trời?
Hay là tham gia tiệc tối kinh doanh?
Bùi Hồng Hào mặc vest, không đeo cà vạt, ở giữa là Tiểu Bồi Tiền mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng và một chiếc nơ nhỏ ở cổ, Lý Văn Lệ mặc một chiếc váy màu đen dài trên đầu gối tầm mười cm, khoác một chiếc áo dệt kim màu be, đeo một sợi dây chuyền kim cương và một đôi bông tai cùng kiểu, trên tay cầm một chiếc túi clutch.
Mẹ của Lý Hữu Thanh vừa nhìn liền nhận ra ngay, là mẫu giới hạn của Hương Gia, còn chưa bán trên thị trường nữa.
Quý cô này có hơi khác biệt.
Mẹ của Lý Hữu Thanh là tổng biên tập của một tạp chí thời trang. Bà có đôi mắt tinh tường, tuyệt đối không nhìn sai người. Một nhà ba người ăn mặc rất trịnh trọng, khí chất phóng khoáng – nói thẳng ra là có hơi hạ thấp khí chất của họ, nhìn như người bình thường.
Nhưng những đồ họ mặc trên người lại không hề bình thường tí nào, nhìn không giống như chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh hôm nay.
Có chút thú vị đấy.
Mẹ của Lý Hữu Thanh đi đến, mỉm cười nói: "Làm phiền các vị, quý cô này chị đang đợi con mình sao? Tôi cũng đang đợi con tôi, con tôi học lớp 11."
"A? Tôi hả?" Bị người khác nhận nhầm tưởng là mẹ của Bùi Lĩnh, trong lòng Lý Văn Lệ có chút khang khác, cũng có ấn tượng tốt với người mẹ lạ mặt vừa đến bắt chuyện với mình, nhiệt tình cười nói: "Đúng vậy tôi đang đợi con trai, con trai tôi học 11-1."
"Ồ, con của tôi học lớp 11-1."
Lúc mẹ của Lý Hữu Thanh nói câu này, tuy bà đang cười rất khiêm tốn nhưng giọng điệu của vẫn lộ ra vài phần kiêu ngạo. Con trai học 11-1, là lớp chọn, hôm nay đến trường họp phụ huynh thân phận cũng hơi cao một chút, nói thẳng ra là khoe con.
"À 11-1 ấy hả? Vậy hẳn là cậu nhà cũng rất giỏi, tôi nghe Tiểu Lĩnh nói qua rồi." Bùi Hùng hào nói: "11-1 là học sinh top đầu đấy."
Lý Văn Lệ liền khen: "Vậy thì con chị cũng rất giỏi rồi."
"Thằng bé học cũng không tệ, lúc nào cũng tự mình cố gắng, bình thường đi học cũng đủ mệt rồi." Mẹ của Lý Hữu Thanh khiêm tốn: "Tối nào cũng học tới gần sáng, không cần tôi lo nghĩ gì cả, lúc nào thằng bé cũng biết tự giác."
Bùi Hồng Hào cảm thấy không được, bèn nói : "Vậy thì quá mệt rồi, trẻ con cần phải phát triển nữa, phải ngủ nhiều mới được."
"Tôi cũng nghĩ vậy đó, nhưng thằng bé thích học, hơn nữa còn có thêm gen của hai vợ chồng chúng tôi, giờ thằng bé cũng gần mét tám rồi." Mẹ Lý Hữu Thanh cười cười đáp.
Bùi Hồng Hào bĩu môi, muốn nói con của cô chỉ mới gần mét tám, còn Tiểu Lĩnh nhà tôi đã một mét tám rồi. Nhưng Lý Văn Lệ lại lấy túi xách đυ.ng đυ.ng vào tay ông, Bùi Hồng Hào cầm lấy chiếc túi xách, cảm thấy người mẹ này có quan niệm giáo dục khác với mình, không thể nói sâu về vấn đề này được.
Chim sẻ sao biết được chí chim hồng! (*)
(*) Tục ngữ: Ý nói không cùng chí hướng thì không đi chung đường được.
Lý Văn Lệ nói vu vơ, cổ vũ: "Thằng bé mới lớp 11 thôi, còn cao nữa đấy, thằng bé cũng giỏi thật đó."
"Còn không phải sao..." Mẹ của Lý Hữu Thanh vừa quay đầu liền thấy con trai đang đứng ngay cổng trường, cười cười nói: "Con trai của tôi đến rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Hồng Hào tự hào: Con trai tôi đẹp trai, cao một mét tám, thích chơi trò chơi, không thích học còn đứng hạng Nhất