Ăn Đường

Chương 12: Cởi đi (H)

Đêm hôm sau Kỳ Đường Đường chuẩn bị đầy đủ đến gặp, nhưng Giang Đĩnh không làm gì hết, còn canh chừng cô làm bù bài hôm qua. Năm ngày kế tiếp vẫn y chang như thế. Kỳ Đường Đường biết việc này không đúng, nhưng mỗi lần Giang Đĩnh đến gần cô, trong lòng cô lại thoáng nỗi mong chờ. Khi anh không có bất cứ động tác nào khác, trái tim như treo trên dây của cô lại rơi thẳng xuống vực sâu.

Những cảm xúc hỗn loạn này đến tận đêm trước khai giảng mới biến mất.

Bởi vì Giang Đĩnh nói với cô, tắm xong đến phòng anh, không cần mang sách.

Hai người vừa bước lên cầu thang, Kỳ Đường Đường đã bị những câu từ lộ liễu của anh dọa hết hồn, cô lập tức quay đầu lại nhìn về phía bếp, dì giúp việc vẫn đang rửa chén,có lẽ không nghe thấy. Giang Đĩnh đứng ở bậc thang cao hơn cô khiến anh đã cao càng thêm cao. Kỳ Đường Đường cúi đầu, dái tai đỏ bừng tiết lộ tâm trạng của cô. Cô nhẹ giọng đồng ý.

Kỳ Đường Đường tắm xong, còn tình trong như đã mặt ngoài còn e thay bộ đồ mặc vào buổi sáng, trông có vẻ rất nghiêm túc, không giống như chuẩn bị dâng đến tận cửa cho người ta sờ vυ'.

Giang Đĩnh ra mở cửa cho cô, anh mặc một chiếc áo khoác tay ngắn màu xám và quần đùi thể thao, có vẻ như cũng vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước. Tóc mai hơi ướt, trên tay anh đang cầm chiếc khăn khô lau tóc.

Kỳ Đường Đường chỉ nhìn lướt qua, ngón tay cô đã căng thẳng miết lấy vạt áo, yên lặng ngồi trên ghế đợi anh. Giang Đĩnh vào nhà vệ sinh treo khăn, lúc trở ra đóng cửa phòng tắm lại, sau đó đến bên cửa sổ kéo rèm, cả căn phòng được đóng kín mít, không còn một khe hở.

Kỳ Đường Đường hồi hộp hơn nữa.

Giang Đĩnh bước đến gần, ngồi xuống cạnh cô, anh xoay ghế lại hướng về phía cô.

Giang Đĩnh nâng cằm cô lên: “Hôm nay cho tôi xem thử, được không?”

Trong lòng Kỳ Đường Đường đã nghĩ sẵn sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng phải thừa nhận trước mặt Giang Đĩnh vẫn khá là khó.

“Ừm…”

“Ừm, cởi đi.”

Cởi đi.

Nghe thấy hai chữ này, Kỳ Đường Đường đột nhiên cảm thấy ấm ức, tay cô nắm lấy mép áo, cô nhìn vào ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Giang Đĩnh, cổ họng nghẹn ngào.

Dưới chiếc áo tay dài là một chiếc áo ngực màu hồng, kiểu dáng ôm lấy nửa bầu ngực, đây là áo ngực đẹp nhất trong tủ quần áo của Kỳ Đường Đường.

Ánh mắt Giang Đĩnh dừng trước ngực cô.

Ngực của cô trắng hơn mặt tận hai tông da, hệt như trong trí nhớ, kích cỡ không nhỏ, trắng hồng tự nhiên, có vẻ sờ vào rất đã. Rất mềm.

“Còn nữa.” Anh nói.

Kỳ Đường Đường cắn môi, tháo gài áo ngực từ phía sau. Hai bầu vυ' lập tức thoát khỏi kiềm hãm nhảy ra ngoài, từ từ trở nên Hồng hào dưới sự quan sát của Giang Đĩnh, đầu ti cũng dần dần dựng đứng.

“Giang Đĩnh…” Cô nhỏ giọng gọi tên anh.

Trên vυ' phải của cô có một nốt ruồi cực kỳ nhỏ, ở vị trí cách bên trái đầu ti cỡ ba milimet. Giang Đĩnh ngắm một hồi, ánh mắt chợt thay đổi, dường như chìm vào hồi ức nào đó. Anh chuyển hướng lên trên, ngón tay móc cằm cô. Kỳ Đường Đường e thẹn, đôi mắt cô long nhanh như loài động vật nhỏ bé đáng yêu.

Ánh mắt Giang Đĩnh chợt lạnh lẽo, đôi đồng tử đen láy phủ thêm lớp băng lạn.

“Mặc đồ vào.”

Anh vừa nói, tay cũng buông ra.

Đầu cô như bị ai đập mạnh vào, Kỳ Đường Đường ngây ra bốn năm giây mới chợt phản ứng lại, lúc mặc áo ngay cả gài áo ngực sau lưng cũng không gài lại được. Cô nhìn Giang Đĩnh quay lưng đi, cảm giác tủi thân dâng tràn trong lòng.

Nước mắt rơi lộp bộp lên mu bàn tay, Kỳ Đường Đường lau sơ, nước mắt càng rơi càng nhiều, lau thế nào cũng không khô.

Giang Đĩnh đón lấy một giọt nước mắt của cô: “Khóc cái gì?”

Vai của cô gái nhỏ chốc chốc lại co rụt lại.

Anh nâng gương mặt cô, ngón tay chậm rãi lau đi nước mắt: “Xích qua đây.”

Kỳ Đường Đường thút thít bước đến, Giang Đĩnh bế cô ngồi lên đùi, bàn tay ấm nóng vòng qua eo cô, anh rút một tờ khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho cô.

Nước mắt của Kỳ Đường Đường cuối cùng cũng ngừng.

Sau khi lau khô, ngón tay thon dài vo tròn khăn giấy, ném vào thùng rác ở trước cái tủ cạnh đầu giường, không trúng, cục giấy bị rơi ra ngoài. Kỳ Đường Đường thấy ngón tay của anh đến gần ngực mình, áo ngực vừa mặc lại đàng hoàng bị anh kéo lên, hai bầu vυ' nảy lên, Kỳ Đường Đường cúi đầu rên một tiếng.

Giang Đĩnh bóp lấy vυ', ngắm nhìn đầṳ ѵú hiện ra giữa khe hở ngón tay, ánh mắt thay đổi, sức bóp cũng mạnh hơn.

Kỳ Đường Đường thấy hơi đau, đôi tay chống trên l*иg ngực anh: “Nhẹ, nhẹ chút.”

Giang Đĩnh đè đầu ti: “Không nhẹ được.”

Kỳ Đường Đường thở hắt, thấy dáng vẻ nghiêm túc của Giang Đĩnh, cô không kìm chế được động lòng. Lấn trước, cô không dám chạm vào Giang Đĩnh, ngu ngốc giữ mãi một tư thế để anh bắt nạt.

“Giang, Giang Đĩnh…”

Anh cố tình chọc cô, mỗi khi cô nói chuyện thì lại bóp mặt hơn.

“Mình có thể… ôm cậu không?”

Giang Đĩnh nhìn cô, không đáp.

Lá gan của Kỳ Đường Đường bỗng nhiên phình to, cô đã suy nghĩ suốt mấy đêm rồi.

Cô thực sự rất muốn ôm Giang Đĩnh.

“Cậu không trả lời, mình xem như cậu đã đồng ý nhé.” Kỳ Đường Đường vươn tay, vòng qua eo anh, hài lòng ôm eo, rồi vùi mặt vào l*иg ngực anh.

Như vậy thì cả người cô đều có thể ngồi gọn trong lòng anh rồi.

Giang Đĩnh bất giác dừng tay, tay trái siết chặt vòng tay trên eo ra rổ, tay phải đỡ lưng, bắt gọn cô vào lòng.

Cả hai cứ thế yên lặng ôm nhau.

Không lâu sau, dưới mông dường như bị vật cứng gì đó đâm trúng, Kỳ Đường Đường không thoải mái nhúc nhích, tay của Giang Đĩnh nắm chặt lại, giọng khói khàn đặc: “Đừng nhúc nhích.”

Kỳ Đường Đường đối với tìиɧ ɖu͙© chỉ hiểu biết sương sương, đồng ý để Giang Đĩnh sờ vυ' là vì cô thích anh, nhưng về mặt sâu hơn thì chưa từng nghĩ đến. Cô cũng không biết rằng trừ sờ, xem, giữa nam và nữ còn có rất nhiều chuyện cô hoàn toàn không biết.