Giang Đĩnh, cậu tuyệt vời như thế,, trong trường cũng có rất nhiều người thích cậu, mình biết mình không xứng với cậu, nhưng mình vẫn rất muốn rất muốn nói cho cậu biết.
Mình thực sự rất thích cậu.
- Kỳ Đường Đường
Lá thư được đặt lên bàn.
Anh đọc xong rồi.
Kỳ Đường Đường nhìn chằm chằm đề toán, ngòi bút cách mặt giấy chỉ có vài milimet đang run rẩy.
“Viết đi chứ.”
Giọng nói chợt gần ngay bên tai, ngay lập tức, tay của Giang Đĩnh vuốt lên eo cô. Tay Kỳ Đường Đường khẽ rung, cô gạch một đường ngắn trên tờ đề.
“Kỳ Đường Đường, tôi có thể.” Hơi thở ấm áp xuyên qua giác mạc, Giang Đĩnh hình như lại gần cô hơn chút nữa: “Sờ một tí không?”
“Hả?” Cô quay đầu lại, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ngây ngô hỏi: “Gì cơ?”
Ánh mắt anh liếc nghiêng xuống, nhìn cặp ngực phập phồng của cô.
“Vυ' của em.”
Kỳ Đường Đường còn tưởng mình nghe nhầm, những lời thế này sao có thể thốt ra từ miệng của Giang Đĩnh được? Cô trợn to mắt. Nhìn theo ánh nhìn của Giang Đĩnh. Kỳ Đường Đường gần như phỏng hết cả mặt, má đỏ hay hay.
“Không được à?”
Lần này, anh kề sát dái tai cô nói, Kỳ Đường Đường co rúm người lại: “Giang, Giang Đĩnh…”
“Tôi đếm đến ba, không trả lời tôi xem như em đồng ý nhé.”
Giang Đĩnh đếm bên tai cô, một, hai, ba, sau đó khẽ cười một tiếng, ngón tay mát mẻ luồng vào bên dưới vạt áo, những nơi nó đi qua đều để lại cảm giác râm ran ngứa ngáy. Sau đó, đẩy áo ngực cô lên.
Hai bầu vυ' cứ thế mà nảy ra.
Bàn tay của Giang Đĩnh nắm lấy bầu vυ' phải của cô.
Tay trái của anh cũng từ từ di chuyển lên trên, nằm lấy vai cô. Tay phải lại bắt đầu cử động, Giang Đĩnh vừa bóp một cái, đầṳ ѵú của cô đã dựng cứng, anh lại cười, sau đó từ từ xoa bóρ ѵú cô, chốc chốc đầṳ ѵú cứng lên do bị chà sát giữa khe ngón tay.
Kỳ Đường Đường cắn môi, hơi thở gấp gáp, hai tay siết chặt viền ghế, lúc ngón tay của anh ngắt đầṳ ѵú, cô cuối cùng cũng không kìm được tiếng rên.
“Giang, Giang Đĩnh, nơi đó…”
“Nơi đó thế nào?”
“Khó chịu.”
“Bóp nhiều sẽ không khó chịu nữa.”
Giang Đĩnh đè mạnh đầṳ ѵú lăn qua lăn lại cứ như đang chơi món đồ chơi thú vị nào đó, Kỳ Đường Đường cảm thấy cơ thể của mình dần trở nên kỳ lạ, giữa chân cô tràn ra một dòng nước dính dấp, cảm giác xấu hổ tận đáy lòng ập đến.
Kỳ Đường Đường cúi đầu, nhìn cặρ √υ' đang bị Giang Đĩnh bóp lấy, lúc này cô mới nhận ra, cả hai đang làm chuyện không nên.
“Giang Đĩnh, chúng ta không thể như thế…”
“Như nào?” Ngón tay của anh bất ngờ chà sát mạnh hơn, Kỳ Đường Đường thở hắt một hơi.
“Thì là…”
Tay của anh chuyển sang bầu vυ' còn lại, vừa bóp vừa nói với cô: “Kỳ Đường Đường, vυ' của em mềm thật đấy.” Vừa dứt lời, Giang Đĩnh bỗng cảm thấy những lời này rất quen, dường như trước đây bản thân cũng từng nói như thế, nhưng nghĩ kỹ lại thì trong ký ức không hề có cảnh tượng như vậy.
Còn Kỳ Đường Đường sau khi nghe câu này thì bất chợt mất hết lý trí, nghẹn đỏ cả gương mặt, để mặc cho người ta tuỳ ý chơi đùa ngực của mình.
“Được rồi, đi ngủ thôi.”’
Đến khi Giang Đĩnh kết thúc, anh vén áo lên mặc lại áo ngực đàng hoàng cho cô. Kỳ Đường Đường thế mà lại cảm thấy thất vọng, sau khi sửa sang lại sách và đề toán gần như chưa hề đυ.ng vào, cô nhìn phong thư mở toang ra, mãi chưa chịu nhúc nhích.
Trái tim cô đang rối bời, sao lại hồ đồ thành nông nổi này. Não cô tạm thời không cách nào tiêu hoá được chuyện vừa diễn ra, chỉ đành nhịn một bụng chữ về phòng.
Ngay cả trong mơ Giang Đĩnh cũng hành xử với cô như vậy, sáng sớm tỉnh giấc, qυầи ɭóŧ ướt nhẹp.