Sau khi ôm nhau tâm trạng Kỳ Đường Đường phút chốc trời quang mây tạnh. Ngày hôm sau khai giảng, Giang Đĩnh còn đợi cô cùng đến trường.
Thấy Kỳ Đường Đường mang gương mặt tươi cười rạng rỡ, Thân Đồng Mộng tò mò hỏi: “Kỳ nghỉ vừa rồi có chuyện hay ho gì xảy ra à?”
Kỳ Đường Đường đỏ mặt: “Kỳ nghỉ vừa rồi rất vui.”
“Mình nói cậu nghe này…” Thân Đồng Mộng nhìn qua nhìn lại, đột nhiên ghé sát lại, tay phải che miệng, nhỏ tiếng nói: “Bạch Diệc Trúc và Giang Đĩnh chắc là không thành nổi rồi.”
Nụ cười của Kỳ Đường Đường lập tức biến mất: “Họ, hai người họ…”
Thân Đồng Mộng: “Nghe nói hôm nay Giang Đĩnh vừa đến trường đã xin giáo viên chủ nhiệm lớp Bảy đổi chỗ. Không ngờ đôi này cũng kết thúc thế này…”
Kỳ Đường Đường: “Hai người đó chưa quen nhau mà.”
Thân Đồng Mộng: “Cũng cỡ đó, chỉ là Giang Đĩnh không nói rõ ra thôi, giống như lần trước với Hoà Tú Nhã cũng vậy.”
Kỳ Đường Đường im lặng.
Thân Đồng Mộng thở dài: “Cặn bã ghê, tự nhiên phát hiện ra Giang Đĩnh cũng không tốt đến vậy…”
Buổi tối giờ phụ đạo, Kỳ Đường Đường trong lòng có tâm sự, không cách nào tập trung nổi. Có một bài Giang Đĩnh giảng tập hai lần vẫn chưa hiểu.
“Đang nghĩ gì thế.” Giang Đĩnh vỗ mặt bàn trước mặt cô.
“Không…”
“Nghiêm túc vào.”
Kỳ Đường Đường vội vàng gật đầu, suy nghĩ lại nhanh chóng bay đi đâu mất.
Giang Đĩnh dù làm gì cũng rất tập trung, anh không cho phép Kỳ Đường Đường lười biếng ngay trước mặt mình. Anh buông bút, cả người dựa về phía sau, khoanh tay trước ngực nhìn Kỳ Đường Đường.
“Giang Đĩnh, xin, xin lỗi. Hôm nay có lẽ do có hơi buồn ngủ, tinh thần không được tỉnh táo.”
Giang Đĩnh lại đột nhiên nói: “Thứ bảy này.”
Kỳ Đường Đường nhìn anh.
Giang Đĩnh: “Tan học đến phòng tôi.”
Kỳ Đường Đường bị anh nhìn suốt gương mặt cũng dần ửng đỏ.
Tay của Giang Đĩnh đặt lên đầu cô, rồi lướt xuống, nhéo gương mặt nóng bừng.
“Tắm rồi qua.”
Từ sau khi Kỳ Đường Đường quay lại, cô chưa gặp lại dì Ôn lần nào, chú Giang cũng chỉ quay lại một hai lần, bầu không khí trong nhà là lạ, liên tưởng đến chuyện lần trước cô cùng Giang Đĩnh bắt gặp chuyện của chú Giang, Kỳ Đường Đường cảm thấy hoang mang, âm thầm hỏi dì giúp việc, dì ấy ấp úng không nói. Kỳ Đường Đường càng thấy những ngày cô không ở đây, ngôi nhà này đã xảy rả chuyện lớn nào đó.
Kỳ Đường Đường mở cửa, nhìn thấy Giang Đĩnh đang đứng bên ban công. Trên người anh có cảm giác trưởng thành vượt xa người cùng lứa, trước mặt anh, cô cứ như là đứa trẻ luôn sai quấy. Hệt như lúc này, anh chỉ cần cầm nửa điếu thuốc yên lặng nhìn sang, Kỳ Đường Đường đã bất giác đứng yên tại chỗ, hai tay đan vào nhau.
“Ban nãy… mình có gõ cửa rồi.’’
Giang Đĩnh bước vào, tiện tay kéo luôn rèm cửa. Gió bên ngoài thổi vào, lớp rèm cửa dày thổi tung lên như túi khí.
“Qua đây.’
Kỳ Đường Đường bước đến.
Anh chạm vào mặt cô: “Tắm rồi à?”
“Ừm.”
“Tôi vẫn chưa tắm, đợi một lát.”
Kỳ Đường Đường ngồi trước bàn, tim đập nhanh cực kỳ. Tiếng nước bên trong rất nhanh đã ngừng lại, Giang Đĩnh mở cửa nhà vệ sinh ra bảo cô: “Qua đây ngồi.”
Ý anh là giường.
Kỳ Đường Đường nhớ đến ngày đầu tiên cô bước vào căn phòng này, liếc thấy giường của Giang Đĩnh, suy nghĩ đầu tiên là chiếc giường này to như thế, nếu được nằm lên chắc chắn sẽ rất dễ chịu. Đến lúc thực sự được ngồi lên giường, Kỳ Đường Đường còn chưa kịp cảm thán mức độ thoải mái của chiếc giường, sau khi vị trí bên cạnh lõm xuống, cô lại bắt đầu hồi hộp run tay run chân.
Một cánh tay của Giang Đĩnh đỡ lưng cô, tay còn lại luồng qua đầu gối, anh nhấc bổng cô dậy, tháo dép trên chân cô xuống. Kỳ Đường Đường khẽ "a" một tiếng, rồi ôm lấy cổ anh.
Úi trời, Giang Đĩnh đang bế cô.
Gang Đĩnh dựa vào đầu giường, anh để Kỳ Đường Đường ngồi lên đùi, ôm cô bằng một tay. Kỳ Đường Đường vòng tay qua eo anh, trái tim đầu thình thịch, cả cơ thể dán sát vào người anh.
Thích ôm anh thế này ghê.
Tất cả ảo tưởng về tình yêu của Kỳ Đường Đường vào giờ khắc này đã được trọn vẹn.