Đứng khoảng mấy mươi giây, cậu không thay giày, đi thẳng vào huyền quan nhặt từng thứ một trên mặt đất.
Cánh cửa trong phòng ngủ nhỏ mở “két” một tiếng.
Úc Duệ vẫn không ngẩng đầu, chỉ nói: “Bữa trưa sẽ muộn một chút, em về phòng làm bài tập trước. Lát anh gọi em nhé.”
Úc Lê nấp người sau cửa, hai mắt đỏ hoe nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.
“Két”, cánh cửa lần nữa đóng lại.
Phòng khách về với tĩnh lặng.
Thật ra không tĩnh lắm.
Nếu Úc Duệ tập trung chú ý sẽ nghe được tiếng xì xầm bàn tán, hoặc thở dài hoặc trách móc hoặc thương hại của những nhà hàng xóm bị liên lụy.
Nhưng không một ai đến hỏi thăm. Dù là gia đình bà Trương tốt bụng, họ cũng biết rằng tốt nhất đừng dính líu tới gia đình này.
Con người sống ở đời khó khăn lắm rồi, chăm lo cho bản thân thôi đã chẳng phải chuyện đơn giản. Thế nên dù vào giây phút thất vọng hơn chăng nữa cũng đừng bao giờ gửi gắm hy vọng vào một ai, đừng khao khát được dựa dẫm vào một ai, chỉ bản thân mới là cọng rơm cứu mạng của chính mình, chỉ bản thân mới có thể dốc sức không khiến chính mình phải thất vọng và tuyệt vọng thêm nữa.
Úc Duệ đã nhận ra điều này từ rất nhiều năm trước.
Úc Duệ hờ hững dọn sạch rác trên mặt đất, chỉ để lại kẻ đang nằm ngay giữa những mảnh vỡ. Khi cậu quay đầu suy nghĩ nên xử lý thế nào thì nhác thấy bóng người đang tựa lưng vào cửa.
Úc Duệ sững ra vài giây mới nhớ đến việc Tạ Lê đang ở đây và nguyên nhân vì sao ở đây.
“Xin lỗi tôi quên mất. Cậu vào phòng khách… không, cậu vào phòng tôi chờ một lát. Tôi dọn xong ngay.” Úc Duệ đứng dậy đi tới bên cạnh Tạ Lê, vươn tay nhận túi rau quả trong tay Tạ Lê với vẻ điềm nhiên.
Chiếc túi không được giao vào tay cậu một cách thuận lợi, nó bị giữ lại trước khi cậu rút tay về.
Úc Duệ khựng lại, ngước mắt.
Đôi mắt đen láy, trong veo, phẳng lặng.
Mắt Tạ Lê tối lại.
Tạ Lê không tìm được sự bàng hoàng, xấu hổ, đau buồn, phẫn nộ hay bất kỳ cảm xúc nào khác từ khuôn mặt xinh đẹp này ở khoảng cách gần.
Nếu không phải vì đang đối mặt với mình, Tạ Lê đoán có lẽ Úc Duệ còn sẽ nở nụ cười ôn hòa rạng rỡ như khi ở trường.
Đây là Úc Duệ.
Đây mới là Úc Duệ.
ÚC DUỆ.
Tạ Lê nghe thấy kẻ điên dưới đáy lòng mình đang gào thét lặp đi lặp lại cái tên này một cách điên cuồng, khát khao trong cơ thể trào lên như muốn xé toạc l*иg ngực hắn mới lấy lại chút bình tĩnh.
Kẻ điên đó khao khát tên gọi này, và mọi thứ thuộc về tên gọi này.
Hắn khát khao sở hữu cậu, không gì sánh bằng.
Âm thanh bên tai kéo ý thức của hắn về.
“Nếu cậu thích cái túi này, tôi sẽ lấy rau quả ra rồi tặng nó cho cậu.”
Tạ Lê làm thinh, sợ không che đậy được khát khao trong giọng nói mình. Hắn chậm rãi thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
Úc Duệ cầm túi rau quả, quay đầu vào bếp.
“Phòng tôi ở đối diện phòng vệ sinh, cậu vào chờ trước đi.”
“…”
Sau lưng không lời hồi đáp, cho đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại.
Úc Duệ dừng bước, quay đầu.
Cửa phòng cậu vẫn đang mở, tiếng động ban nãy phát ra từ cửa phòng vệ sinh cách đây vài bước. Vài giây sau, bụp, là tiếng bấm khóa.
Úc Duệ sửng sốt, cười châm chọc.
“Cậu đứng bên ngoài bị dọa à? Tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”
“…”
Không thấy trả lời, Úc Duệ xách túi vào bếp.
Phòng vệ sinh sau lưng cậu, phía bên kia cánh cửa đang khóa chặt, Tạ Lê tựa lên vách tường lạnh băng, l*иg ngực phập phồng bởi từng hồi thở dốc.
Sau đó là nụ cười thật khẽ.
“… Tôi làm vậy là để bảo vệ cậu.”