Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 23

Nhận được đầy đủ thông tin từ cái liếc ấy, người nọ tưởng chừng sắp bật khóc, “Anh Lê, bọn em có quen ông chủ Khám, là ông chủ Khám của tiệm café net HiHi ấy… lúc trước em còn tới đó nữa. Phải trách em, em mù rồi nên lúc nãy mới không nhận ra anh, đây là, là anh của em, không biết nên mới xúc phạm anh…”

Gã vừa nài nỉ vừa “cứu” người trong tay Tạ Lê ra.

Những tên còn lại cũng theo kịp câu chuyện, sau khi nghe tên “café net HiHi” và xưng hô của đồng bọn với Tạ Lê, ánh mắt tất cả đều trở nên hốt hoảng.

Tạ Lê đứng thẳng người, có vẻ khá tiếc nuối: “Quen thật à?”

“Bọn em đâu dám gạt anh.”

“Không lên cùng lúc thử xem à?”

“Không không không không không không cần đâu.”

“Chậc.”

“…”

Như con thú hoang bị thứ gì đó khơi dậy hứng thú rồi đuổi theo con mồi hòng được no bụng, nhưng vào giây phút cuối cùng lại nhận ra không ăn được, sự tiếc nuối của hắn lộ rõ qua âm tiết được thốt ra.

Thậm chí họ còn có ảo giác nghe thấy tiếng sột soạt khi con thú hoang đó cào móng vuốt khổng lồ của nó lên mặt đất.

Gã đang khom lưng mếu máo.

Tạ Lê liếc nhìn vài lần, nghiêng người với vẻ chán chường, “Tao khá tò mò vụ hôm nay của bọn bây. Chọn một người tối nay tới café net gặp tao.”

“…” Cả đám nhìn nhau.

“À.” Tạ Lê nhếch mép, “Đi chung cũng được.”

“Dạ không không, anh Lê yên tâm, tối nay chắc chắn bọn em sẽ đến, sẽ đến.”

Khẳng định hai câu liên tục, cả đám vội xếp thành hàng bước nhanh qua khe hở khá hẹp mà Tạ Lê nhường ra.

Cho tới người kế cuối, con ngươi Tạ Lê chợt động đậy. “Mày chờ đã.”

“!” Thanh niên dừng bước bên cạnh Tạ Lê rùng mình.

“Thả tay xuống.”

“Hả? À, à vâng.” Giọng thanh niên vẫn còn khàn sau khi bị bóp cổ, bấy giờ nghe thế bèn thả bàn tay đang run cầm cập xuống, để lộ cái cổ đỏ hằn dấu ngón tay.

Tạ Lê cụp mắt xuống.

Nhìn vài giây, khuôn mặt lười nhác của hắn lại dần xuất hiện nụ cười.

“Đau không?”

Tạ Lê nâng tay, đầu ngón tay làm động tác xoa nhẹ lên dấu vết nọ trong không khí cách cổ gã một khoảng ngắn, như đang cảm nhận nhiệt độ còn sót lại bên trên.

“Không không không không… không đau…” Trước nụ cười này, thanh niên dựng tóc gáy túa mồ hôi, sống lưng lạnh toát, răng trên răng dưới va nhau liên tục, da gà cũng thi nhau nổi lên.

“Lúc đè mày xuống bậc thang bóp cổ, vẻ mặt cậu ấy như thế nào?”

“… Hả?” Đầu óc thanh niên trống rỗng, run giọng ngẩng đầu trong hoang mang.

Tạ Lê không còn nhìn gã nữa. Hắn cúi đầu trầm giọng cười, hàng mi rũ xuống che đi đồng tử đen âm u.

“Không nhìn thấy, tiếc thật.”

Nhưng cũng may chưa thấy.

Dù sao chưa thấy đã vậy rồi. Lỡ trông thấy, hắn thật lòng không biết mình sẽ nhịn được hay sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tạ Lê liếʍ răng nanh cười khẽ, hắn cúi đầu nhấc cái túi bên chân, xoay người lên lầu. ngôn tình hay

Tận khi nghe tiếng đóng cửa ở tầng trên vang lên, mấy tên thanh niên mới hoàn hồn.

“Tụi mày thấy hồi nãy anh Lê đang xách gì không?”

“Dài dài, cứng cứng…”

“Giống cây gậy.”

“Hình như là củ cải trắng và hành lá, nhỉ.”

“…”

“???”

Nghe đồn mấy tên này về nhà đã gặp ác mộng mấy tháng liền.

Trong cơn ác mộng, có một tên biếи ŧɦái nhưng lại vô cùng đẹp trai đuổi gϊếŧ họ hằng đêm. Vũ khí là một cây củ cải và một bó hành lá.

Úc Duệ bước vào nhà.

Những nơi nhìn thấy, huyền quan, phòng khách, phòng ngủ với cánh cửa mở toang, lối vào phòng bếp… đâu đâu cũng đầy những mảnh vỡ bừa bộn.

Còn Úc Tùng Sinh thì say đến mặt mày đỏ bừng nằm trên đất như kẻ dở sống dở chết. Miệng gã còn thốt ra mấy câu mắng nhiếc, toàn những từ khó nghe.

Úc Duệ bình tĩnh đứng trước cửa.