Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 25

Trước khi ăn, Tạ Lê đã "kiểm tra" căn phòng của Úc Duệ một cách tỉ mỉ như đang rà phá bom mìn.

Phòng ngủ của Úc Duệ có thể chia thành hai khu vực, ngoài chiếc giường đơn ra thì nơi còn lại chính là "phòng làm việc" của cậu.

Đầu giường dựa vào cửa sổ duy nhất trong phòng, tạo thành góc vuông với bàn học bên cạnh. Phía trước bàn học và bên phải đối diện với giường đều được làm thành giá sách trên tường, bên trên chất đầy sách giáo khoa và tài liệu tham khảo dường như bao gồm tất cả các lớp từ tiểu học đến trung học. Tràn ngập khắp nơi, vô cùng hoành tráng.

Trên chiếc bàn dưới giá sách, sách giáo khoa học kỳ 2 của lớp 11 được xếp ngay ngắn.

Giữa mặt bàn còn trải một tờ giấy kiểm tra chưa làm xong.

Tạ Lê cúi đầu nhìn lướt qua, đoán rằng đây hẳn là bài tập mà Úc Duệ đang làm trước khi bị hắn lừa báo tin giả trên Wechat để đi ra ngoài.

Không giống với nét chữ nguệch ngoạc "chó chạy" của hầu hết các bạn nam khác, nét chữ của Úc Duệ ngay ngắn và đẹp đẽ, chữ có xương, hình có lực, có thể thấy là đã luyện qua chuyên môn.

Tạ Lê vốn luôn khinh thường câu nói "chữ giống như người" trong thư pháp bút cứng, nhưng khi áp dụng vào Úc Duệ, hắn lại cảm thấy dường như không còn gì phù hợp hơn thế.

Chữ đẹp giống như người vậy.

Khi Úc Duệ gõ cửa bước vào phòng ngủ, Tạ Lê nghiêng người từ trước bàn học, trên tay vẫn cầm tờ giấy kiểm tra đã làm được một nửa của cậu.

Úc Duệ liếc nhìn, không biết nhớ ra điều gì nên cau mày, "Ăn cơm được rồi." Nói xong cậu quay người định đi thì bị Tạ Lê gọi lại.

"Cái này có thể tặng tôi không?"

Úc Duệ quay đầu lại, dừng lại hai giây, "... Ý cậu là bài kiểm tra à?"

Giọng điệu như thể đang hỏi "Cậu bị bệnh à".

"Ừ."

"Đó là bài kiểm tra phát vào giờ thứ ba sáng hôm qua, lúc đó tôi đã gửi tờ cuối cùng cho cậu rồi."

"Ừ, làm mất rồi."

"Nếu tôi tặng cậu thì thứ hai tuần sau tôi lấy gì nộp bài?"

"Chậc." Tạ Lê như vừa mới nghĩ đến vấn đề này.

Úc Duệ: "..." Cậu ngày càng nghi ngờ không biết với mạch não này thì làm sao mà người này có thể thi được hạng nhất khối.

"Vậy thì tặng tôi thứ khác đi."

"... Rốt cuộc cậu muốn gì?"

"Gì cũng được, miễn là có chữ của cậu."

Úc Duệ ngước mắt nhìn hắn.

Tạ Lê sửa miệng, "Chữ cậu viết rất đẹp, tôi muốn học theo."

"Tờ cậu đang cầm trên tay là bài kiểm tra vật lý."

Tạ Lê cúi đầu liếc nhìn, "Ừ, bốn chữ lực Lorentz này viết rất đẹp."

"...”

Úc Duệ quyết định không thèm để ý đến tên thần kinh này nữa, quay người đi vào bếp bưng thức ăn ra.

Tạ Lê đành tiếc nuối đặt tờ giấy kiểm tra về chỗ cũ, rồi đi theo ra ngoài.

Một góc phòng khách kê một chiếc bàn ăn hình vuông.

Bên cạnh đó, tiếng ngáy trong phòng ngủ chính vang như sấm, ngay cả cánh cửa gỗ cũng không thể ngăn cản được.

Khi Úc Lê đi ra khỏi phòng của mình, trông cô có vẻ vẫn còn hơi hoảng hồn. Cô do dự nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ chính một lúc, dường như đang xác định rằng tên say rượu bên trong sẽ không ra ngoài trong thời gian ngắn, rồi mới từ từ bước đến bàn ăn.