Úc Duệ đặt đĩa khoai lang xào cuối cùng xuống, chia bát đĩa và đũa tre.
"Tiểu Lê, đi rửa tay đi."
“Tôi rửa rồi." Tạ Lê mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà đáp lời.
Úc Duệ khó hiểu quay sang nhìn hắn.
Tạ Lê ngước mắt lên, "Tiểu Lê không phải đang gọi tôi sao?"
Úc Duệ: "."
Úc Duệ: "Cậu còn có tí liêm sỉ nào không."
"Lớp trưởng, phải đoàn kết hữu ái với bạn học chứ." Tạ Lê lười biếng cười, "Nói chuyện như vậy chẳng hợp với hình tượng ôn hòa, tươi sáng của cậu chút nào."
Úc Duệ im lặng.
Lời nói của Tạ Lê nhắc nhở cậu, đến lúc này cậu mới đột nhiên phát hiện ra rằng mình thực sự đã vô tình nới lỏng cảnh giác giới hạn với người này vì những lời trêu chọc hoặc kɧıêυ ҡɧí©ɧ lúc lỏng lúc chặt của hắn. Thậm chí đến mức không để ý từ khi nào mình đã có thể nói ra những câu nói đùa thiếu tế nhị như vậy với đối phương.
Một trường hợp ngoại lệ như vậy chưa từng xuất hiện trong mười sáu năm cuộc đời trước đây của cậu.
Úc Duệ cụp mắt xuống, "Ăn xong cơm tôi tiễn cậu xuống lầu."
Đây chính là đang đuổi khách một cách trắng trợn.
Ánh mắt Tạ Lê sâu hơn, hắn cười: "Nói một bữa cơm là một bữa cơm, lớp trưởng đúng là quá thực tế."
Úc Duệ dừng lại, "Tối nay tôi còn phải đi làm thêm."
"..." Nụ cười trên môi Tạ Lê biến mất, ánh mắt trở nên nguy hiểm, "Làm thêm buổi tối? Làm thêm cái gì?"
Giọng điệu đó rất kỳ lạ, Úc Duệ nghe mà trong lòng thấy khó chịu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tạ Lê.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Úc Duệ cau mày, "Bây giờ trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt."
"... Đi bệnh viện khám xem nào."
"Rốt cuộc là làm thêm cái gì?"
"Gia sư." Úc Duệ liếc hắn, "Không phải trong siêu thị cậu đã xác nhận qua rồi sao?"
"Gia sư mà lại xếp vào buổi tối?"
"Học sinh cấp hai, lớp học phụ đạo cuối tuần cũng rất kín."
"Học sinh của cậu học lớp mấy?"
"Lớp 9."
"Nam hay nữ?"
"..." Úc Duệ nghi ngờ nhìn hắn.
"Chậc. Thôi bỏ đi."
Tạ Lê cố đè nén sự bực bội trong lòng——
Dù sao mặc kệ câu trả lời là nam hay nữ, cũng không nằm trong phạm vi an toàn của hắn.
Hỏi cũng chỉ là hỏi suông.
—
Đến phòng tự học của trường Đức Tái, Úc Duệ vẫn không nghĩ ra tại sao mình lại từ kế hoạch ban đầu là "tiễn Tạ Lê xuống lầu" mà từng bước thay đổi thành "cùng Tạ Lê đến trường tự học".
Tuy nhiên, việc tự học vào mỗi thứ bảy là thói quen của Úc Duệ. Hôm nay Úc Tùng Sinh ở nhà, nên buổi chiều Úc Duệ cũng chỉ có thể đến phòng tự học của thư viện trường.
Còn về việc có thêm một Tạ Lê...
Úc Duệ mặt không cảm xúc nghĩ, cứ coi như là một tai nạn không may xảy ra đi.
Úc Duệ xách cặp đi tìm chỗ ngồi ở khu tự học.
Cậu vừa mới đặt cặp xuống thì chiếc ghế bên cạnh đã bị kéo ra. Tạ Lê thoải mái hào phóng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn chống trán bằng một tay, nhàn nhã nhìn cậu.
Nụ cười mà Úc Duệ tự động nở trên môi kể từ khi vào trường hơi khựng lại, "Bài tập ở trên mặt tôi à?"
"Tôi không làm bài tập."