Y hoang mang nhìn đám nhân vật chính vây quanh mình, mặt mỗi người một vẻ.
Sao mặt nhà anh em họ Lam lại như ăn phải ruồi thế kia, nhăn nhó như khỉ, khó ở muốn chết!
Doãn Kì Tân vẫn mang cái điệu cười từ thiện, câu môi cười tinh nghịch. Mà trông nó gian gian thế nhể?
Tịch Phương Thất, cái đó đừng nói đến đi. Gương mặt xinh đẹp kia quá mức gian tà!
Lại nhìn tới Vĩnh Kha Lạc mặt lạnh như tiền, hai tai ẩn sau mớ tóc dài mượt mà lại phản chủ, đỏ tới xuất huyết.
Đây là cái tình huống gì?
Đánh mắt ra xa xa trông thấy vẻ mặt hết sức ba chấm của hai vị nữ phụ kia. Họ đang chụm đầu vào nhau bắt tia lửa về phía y. Môi hồng liên tục mấp máy, cơ hồ có thể phun ra lửa giận bất cứ lúc nào. Hình như có chỗ không đúng, từ khi nào học lại thân nhau tới vậy?
Y chợt nhận ra, người đứng giữa đáng lí ra phải là thụ chính chứ, sao lại đổi thành y rồi?
Đẩy ra Lam Thế Bảo mặt như ăn phải ruồi kia, đi tới bàn ăn gần đó. Tốt nhất im lặng là vàng. Mà y nào biết, trong lòng ba con sói trừ bỏ Vĩnh Kha Lạc ra đang liên tục đánh trống phản công, ngoài mặt là giả tạo đó, đừng có tin!
Lam Thế Bảo chạy theo ý kéo lại, mỉm cười ôn nhu
" A Nguyệt, để em dẫn anh đi ăn"
" Không phải em nói tới đây sẽ tìm ai sao? Vẫn là anh dẫn đi thì tốt hơn" Lam Thần Vũ nắm lấy tay y, cười một cái.
" Ấy, Lam thiếu cứ để tôi, anh nên đi tìm đối tác bàn chuyện đi." Doãn Kì Tân nhanh nhảu kéo y lại, gạt bỏ ánh mắt oán hận của ai kia.
" Nha~ tôi rảnh nhất, cứ để tôi đưa cậu ấy đi. Dù gì cũng ngang tuổi nhau mà, nói chuyện có thể gọi là hợp đi " Tịch Phương Thất dáng người nhỏ nhắn lách qua bọn họ, nói.
"Để tôi, các cậu là khách." Vĩnh Kha Lạc là kẻ luôn mở lời sau cùng, cũng là người kết thúc câu chuyện.
Bốn người kia : tôi từ chối trả lời.
Bạn học Vĩnh Kha Lạc dành toàn phần thắng.
Y có cảm giác mình không có tiếng nói ở nơi này.
Vừa "bị" Vĩnh Kha Lạc "tha" đi được một đoạn thì Mộng Điệp đi tới trước mặt. Gương mặt xinh đẹp nở nụ cười duyên dáng, cô nhìn anh trai nhà mình nói
" Anh hai, em mượn Nguyệt một chút nhé, chút nữa sẽ trả anh."
Hắn gật đầu, khóe môi có xu hướng cong lên thành hình cung lớn. Lam Nguyệt mặt than nhìn bạn mình, Y là đồ của anh trai cô khi nào vậy?
Nhận được sự đồng ý hết sức khoa trương của anh trai, cô nắm lấy tay y kéo đi chỗ khác.
Đến một bàn tiệc toàn những món ăn truyền thống, hai mắt y bắt đầu sáng lên. Mộng Điệp dòm bạn mình, cô nàng ha hả cười, vỗ " ba, ba" vào vai bạn nhỏ bên cạnh nói
" Đều là do baba nấu đấy, ông ấy biết cậu thích những món này liền đích thân chuẩn bị đấy. Thích không?"
Y có xúc cảm muốn khóc lao tới hôn ba của Mộng Điệp mấy cái, hận không thể kêu mấy tiếng baba. Hai mắt màu lam long lang nhìn về phía ba Vĩnh. Ông như biết được, quay qua cười với y, khẩu hình miệng nói
" Ngon miệng"
Lam Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ là y vừa mới vươn móng vuốt tới bát mì chua ngọt gần đó, một cánh tay không biết từ đâu xuất hiện hiện đẩy ngã y xuống bể bơi bên cạnh. Mộng Điệp không phản ứng kịp, chỉ kinh hoàng nhìn xuống. Tiếng động lớn vang lên, thu hút toàn bộ sư chú ý.
Đám người Lam, Tịch, Doãn, Vĩnh đều nhìn về phía bể bơi, không tự chủ mà chạy thật nhanh đến. Vừa đến đã thấy Mộng Điệp kinh hoàng nhìn xuống. Lại nhìn về phía đám bọt nước trắng xóa trên mặt bể bơi cả đám đồng loạt cởϊ áσ vest ra.
Bỗng nhiên trên mặt nước nổi lên cánh tay trắng nõn, tiếng y khàn đi vang lên
" Khỏi cần nhảy xuống, tôi bơi lên được"
Động tác dừng lại. Trong số họ, chỉ có mình Doãn Kì Tân là biết bơi.
Lại nói tới lúc bị đẩy xuống nước, Y nhìn thấy rõ nụ cười vô cùng đắc ý của Doãn Chi cùng Kim Ấn Đường. Lúc đấy y mới ngộ ra, nữ phụ, cô đẩy nhầm người rồi!!!
Thời tiết giao xuân rất lạnh, vừa trèo lên được thành bể, bạn nhỏ Lam Nguyệt không ngừng run rẩy vì lạnh. Nhìn cảnh này, ai cũng xót xa.
Người xuất hiện đầu tiên mà y nhìn thấy là Tịch Phương Thất, hắn cầm khăn lông lớn. Bất chấp sự chênh lệch về chiều cao không hề nhẹ, ân cần bọc người y vào trong khăn, ân cần lau đi chỗ nước trên mặt và tóc. Không biết vô tình hay cố y mà hắn thi thoảng lại chạm vào mông y.
Lam Nguyệt bày tỏ : lão dê cụ →_→
Bất Trì lo lắng đi tới gần y nói
" Con có sao không? Âu phục ướt hết cả rồi, để ta nói Kha Lạc tìm một bộ đồ khác cho con nhé?"
Y định mở miệng từ chối thì Vĩnh Kha Lạc từ đâu xuất hiện, Tịch Phương Thất cũng biết mất không dấu vết. Tịch Phương Thất là siêu nhân à?
Doãn Chi đứng phía sau giậm chân tức tối, tên tiện nhân chết tiệt chỉ biết câu dẫn nam nhân bằng cái gương mặt bất nam bất nữ kia số lại tốt như vậy.
Kim Ấn Đường len lén nhìn sắc mặt của Doãn Chi, mắt hạnh âm trầm nhìn theo bóng lưng của Lam Nguyệt đang khuất dần. Trong đầu bắt đầu toan tính cái gì đó.