Một tuần thi này đối với Lam Nguyệt vô cùng áp lực.
Do sự kiện ngã xuống hồ bơi vào sinh thần Vĩnh phu nhân, y bị cảm.
Nằm ở trên giường mơ mơ màng màng, miệng lẩm bẩm mấy công thức hóa học. Thi thoảng mẹ Tô ghé vào nhìn mà xót xa, nếu bà biết được kẻ nào làm con bà thành ra bộ dạng như vậy, bà chắc chắn sẽ tóm cổ mấy người đó tới tạ lỗi với bảo bối của mình.
Lam Nguyệt cười nhạt : còn không phải nhờ phúc của hai vị nữ phụ nào đó hay sao.
Cận kề mấy ngày thi cuối, biết y yếu môn văn nên anh trai Lam Thần Vũ rất nhiệt tình mà ôm sách vở văn học tới giảng bài cho em trai nhà mình. Vừa đến cửa đã bị Lam Thế Bảo chặn lại, tìm mọi cách đuổi về.
Họ làm rộn đến nỗi Lam Nguyệt mặt than đích thân ra ngoài đá đít học về phòng, trước khi đó cửa còn hừ một cái rõ kêu rồi mới lạnh lùng đóng sầm cửa lại.
Ở nhà thì chớ, ở trường lại có thêm một cái đuôi mang tên Tịch Phương Thất. Có phải do bị bệnh hay không, hắn dính người vô cùng, chưa kể nhiều lúc còn công khai nắm tay y đi xuống căn tin làm mấy người nào đó tức ói máu.
Vĩnh Kha Lạc cũng không hiểu sao rất thường xuyên xuất hiện để đưa cơm hộp cho y. Lần nào cũng "baba tớ nấu cho cậu, dặn cậu ăn uống đúng giờ"
Y nhìn hộp cơm đầy khó hiểu. Mộng Điệp thi thoảng lại nhìn y cười ẩn ý. Lam Nguyệt nhíu mày, anh em nhà Vĩnh này có bệnh hả?
...
" Ngày mai phải đi rồi sao?" Mộng Điệp nằm ườn trên giường của y nhõng nhẽo.
" Ừ, nghe lão giám đốc nói họ Mục kia cũng đi casting" y đang sắp xếp đồ đạc vào vali không nóng không lạnh đáp lại.
Theo như đúng kế hoạch thì ngày mốt y mới bắt đầu sắp xếp đồ đạc đi quay bộ phim mới, không hiểu sao lão giám đốc kia đột nhiên gọi điện hối qua sớm hơn dự định. Y cũng lười đàm phán nên đành chấp nhận.
Chỉ tội Mộng Điệp đã không ít thời gian để lên một đống kế hoạch lôi kéo bạn nhỏ mặt than tới nhà mình làm khách mấy hôm.
Lam Nguyệt ngồi bên mép giường vò đầu cô bạn mình nói
" Chừng nào về sẽ có quà cho cậu"
" Cái đó, nhớ...nhớ giúp tớ chuyển lời hỏi thăm cho Lã Lã. Dặn anh ấy nhớ chăm sóc bản thân thật kĩ." Mộng Điệp hai má đỏ hồng vùi mặt vào gối thủ thỉ.
" Ừ"
....
Bàn ăn nhà họ Lam yên tĩnh lạ thường. Nếu thường ngày anh em nhà Lam sẽ vừa ăn vừa cà khịa nhau đôi câu thì bây giờ lại bảo trì sự im lặng. Ba mẹ Lam cũng không muốn mở lời.
Lam Nguyệt cắn cắn đũa, len lén nhìn sắc mặt của mọi người. Y có cảm thấy bản thân mình đang mang trọng tội vậy. Chậm rãi vươn đũa tới đĩa thịt xào ớt kia gắp lấy một miếng thịt to nhất, đưa tới chén của ba Lam. Thấy ông nhìn mình, y nhiệt tình nở nụ cười hết sức ba chấm ra cho ông nhìn.
Y cũng không quên những người còn lại, cẩn cẩn dực dực gắp cho mỗi người một miếng thịt lớn. Mẹ Lam ăn thêm một chút thì buông đũa, nói
" Nguyệt Nhi sắp tới bận rộn nên chú ý sức khỏe một chút. Không được bỏ bữa nghe chưa?"
" Vâng, con biết rồi"
" Ngoan" bà Lam hài lòng mỉm cười phúc hậu.
Không khí ấm áp này làm tim y mềm hết cả rồi.
Ăn uống xong xuôi, y xin phép ra ngoài đi cho tiêu thực. Lam Thần Vũ nhíu mày nghi ngờ, Lam Nguyệt không phải mắc chứng mù đường giai đoạn cuối rồi hay sao? Nay lại muốn một mình đi bộ, có vấn đề!
Tuy lo lắng nhưng anh vẫn rất tôn trọng quyền riêng tư của người kia, chỉ lắc đầu vài cái rồi đi về phòng.
Về phần y, sau khi trốn ra khỏi nhà thành công, y tìm dãy số của bạn học xã hội đen Tịch Phương Thất, nhấn gọi.
Đầu dây nên kia không bắt máy, đổi lại là cái vỗ vai đầy trìu mến của ai kia làm y hết cả hồn. Tịch Phương Thất đứng phía sau cười tới sáng lạn, mắt phượng cong cong như mảnh trăng khuyết, hàm trăng trắng bóc sau bờ môi mỏng lộ ra đều tăm tắp. Trông có chút, ...dễ thương.
Hắn giơ bình sữa ấm áp vào má y cười hì hì. Tông giọng ngọt ngào thường ngày bị đổi thành tông giọng trầm khàn của thanh niên trong tuổi dậy thì
" Nghe Mộng Điệp nói mai cậu đi qua Hoa Quốc. Có chuyện gì sao?"
" Có công chuyện, trẻ con không nên tò mò" y vừa đi vừa nói, khóe bất giác cong lên.
" Hửm, trẻ con sao?"
Hắn trầm giọng nói. Nói thật, Tịch Phương Thất thường ngày mặc bộ đồng phục chạy tới chạy lui trông vô cùng năng động, nay lại khoác bộ đồ đen trầm tĩnh, mái tóc dài óng ả cũng được cột thấp hơn thường ngày, chưa kể gương mặt đẹp đẽ luôn nở nụ cười tỏa nắng nay lại nở nụ cười hết sức lưu manh. Y xoa xoa hai mắt, ôi trông đau mắt quá.
Hắn kéo y vào góc khuất, ép y sắt vào tường, cười lưu manh nói
" Vậy, để tôi cho cậu biết thế nào là trẻ con nhé?"
" Thôi tránh ra, cậu làm như vậy tôi không nhịn được cười đâu"
Y lấy tay đẩy mắt hắn ra, cố gắng nhịn cười nói. Tịch Phương Thất thấp hơn y một cái đầu lận đó, làm tư tế như vậy trông có chút, khó diễn tả đi.....
Tịch Phương Thất đen mặt nhìn cái người đang cố gắng nhịn cười tới run rẩy kia, ai oán.
Rồi lão tử sẽ cho cậu biết sự lại hại của ông đây. Ông đây sẽ làm cậu tới khóc lóc xin tha thì thôi!