Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 25: Kí ức

Sau khi nghe được câu nói kia, sắc mặt y vẫn tĩnh lặng như chẳng có chuyện gì, giúp cậu đắp chăn kĩ càng, y chậm chạp trở về phòng. Đầu y ong ong, không...không phải là anh em ruột? Có phải ban đầu ba mẹ muốn dấu mình việc này?

Y cứ thế mà đi trở về phòng, ngồi trên giường một lúc y cảm thấy đầu có chút đau, hai mắt nhìn xung quanh trở nên mờ ảo. Từ khi nào, nguyên thân đã xuất hiện ở góc phòng, cậu đi tới trước mặt y, ôm lấy đầu y nhẹ nhàng nói

" Đang đau đầu phải không, tôi giúp cậu xoa xoa nhé? "

Y vốn định nói gì đó thì lại im bặt, cả người vô lực dựa vào người cậu, hai mắt từ từ khép lại, tiến vào giấc ngủ sâu. Nguyên thân nâng khóe miệng cười nhạt, thấp giọng nói

" Trình Khanh, tôi chờ cậu!"

....

Y ngơ ngác nhìn không gian dày đặc sương mù xám xịt, tay phải nhẹ nhàng cọ xát vào cánh tay trái, hừ nhẹ một tiếng

" Lạnh chết đi được!"

Tiếng y vừa dứt, khung cảnh xung quanh liền vặn vẹo xoay chuyển. Khung cảnh này rất quen thuộc, giống như mấy cái giấc mơ y thường thấy gần đây. Chỉ là, khung cảnh không còn mơ hồ nữa mà thực sự rõ nét.

Một khu vườn nhỏ, vẫn gia đình ba người vui vẻ ấy, vẫn chiếc đàn piano đó, chỉ có điều, hài tử kia chính là hình ảnh của y khi còn nhỏ. Tiếng cười trong trẻo non nớt ấy lại thay vào bằng tiếng khóc thê lương. Hài tử không còn cười nữa, khung cảnh khu vườn cũng chẳng còn nữa. Nó đứng giữa đại sảnh, cơ thể nhỏ bé run bần bật cầm lấy hai tay thẫm máu một đôi nam nữ, gào lên

" Ba, mẹ...không phải hai người đã hứa...hứa sẽ đưa Nguyệt Nhi đi chơi sao? Hai người mau...mau dậy đi chứ...đừng ngủ nữa...hai người đừng làm Nguyệt Nhi sợ mà...ô...ô..."

Khung cảnh lại chậm chạp thay đổi, giữa đường phố đông đúc, một toán người vây quanh một thứ gì đó, y đi xuyên qua người họ, kinh hãi nhìn thân ảnh nhuộm thẫm máu nằm sõng soài trên đường. Gương mặt non nớt bê bết máu, bộ quần áo thẫm cả máu đỏ, mùi tanh tưởi nồng đậm rợn cả người. Vừa đến đó, khung cảnh liền biến mất, trả lại không gian xám xịt vừa nãy. Cách y không xa vang lên tiếng lạch cạnh của xích đu cũ, tiếng hát thê lương lạnh lẽo vang vọng trong không gian

" 夜未央 繁星 落眼眶

Ye Wei Yang Fan Xing Luo Yan Kuang

(Đêm chưa tàn chợt thấy ánh sao rơi)

拾一段 柔软的 光芒

Shi Yi Duan Rou Ruan De Guang Mang

(Mười một tia sáng chậm rơi qua tầm mắt)

清风过 曳烛光 独舞无人欣赏

Qing Feng Guo Yi Zhu Guang Du Wu Wu Ren Xin Shang

(Cơn gió thoảng, ánh nến hiu hắt không người ngắm)

留 花瓣 随风 飘荡

Liu Hua Ban Sui Feng Piao Dang

(Cánh hoa theo gió bay phiêu lãng)

我要将 过往都 储藏

Wo Yao Jiang Guo Wang Du Chu Cang

(Những hồi ức trước kia đành chôn giấu lại)

《Ái thương(爱殇)- Đổng Trinh》"

Y bước gần tới nơi phát ra tiếng động, gọi một tiếng

" Là ai hát?"

Tiếng hát ngừng lại, đám sương mù cũng biến mất. Chiếc xích đu xỉn màu cũ kĩ vì sự đưa đẩy của người nọ mà phát ra những âm thanh nghe chói cả tai. Người nọ ngẩng đầu, tay hơi vươn ra hướng chỗ y ngoắc ngoắc

" Lại đây"

Là Lam Nguyệt kia. Cậu ta làm cái quỷ gì ở chỗ này vậy? Y đi tới trước mặt cậu ta, nheo mắt hỏi

" Chỗ này là chỗ nào?"

" Nơi cuối cùng cậu gặp tôi" nguyên thân nhếch môi cười nhạt.

Y nhíu mày càng chặt. Nơi cuối cùng? Lời của nguyên thân nói trước đó đều là thật, kí ức trở lại liền bỏ đi. Lam Nguyệt vươn tay siết chặt lấy eo y, đầu dụi dụi vào bụng y nhỏ giọng nói

" Cuộc hôn nhân của ba mẹ là cuộc hôn nhân chính trị. Cả hai vốn chưa từng nhìn nhau lấy một lần, họ rất ghét nhau. Vốn nghĩ sau hai năm kết hôn liền lập đơn li hôn, nào ngờ trong một lần uống say rồi làm loạn, họ có tôi. Khi mẹ mang tai được bốn tháng, ba rất ân cần chăm sóc mẹ, vậy là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, họ thành thành thật thật yêu nhau. Chỉ là..." nguyên thân thở hắt ra một hơi, nhớ lại vô cùng mệt mỏi.

" Chỉ là?" y cúi đầu nhìn chỏm đầu đen tuyền của cậu ta.

" Chỉ là người tình của của mẹ vì hôn ước của gia tộc mà chia tay, Lam Dực, gã quyết trả thù nên khiến mẹ suýt sảy thai không ít lần. Sau khi im hơi lặng tiếng được ba năm cũng là lúc thần chết tìm đến gia đình tôi. Gã thuê sát thủ đến sát hại ba mẹ, chỉ là gã không biết còn một người may mắn trốn thoát tới gia đình nhà anh trai gã."

" Ba Lam?"

" Ừ, là Lam Tường Khung. Ông ta biết sự việc này, biết em trai mình làm sai nhưng vẫn ra sức che giấu tội lỗi của gã. Ông ta coi như không biết chuyện gì, vẫn tỏ ta bình thường mà nhận nuôi tôi. Sau khi sống ở nhà họ Lam hai năm, Lam Dực kia biết tôi còn sống nên đã sắp đặt vụ tai nạn xe hơi kia. Vậy là tôi lìa đời. Bất quá do oán niệm quá sau nên bây giờ tàn hồn này vẫn còn tồn tại."

" Thật bi ai!" Y thở dài, đưa tay vuốt vuốt mái đầu mềm mại kia.

" Trình Khanh, sau tất cả tôi chỉ muốn cậu có cuộc sống thật tốt. Tôi không muốn cậu trả thù nữa."

" Sao lại không trả thù, không phải cậu muốn tôi giúp cậu trả thù đám nhân vật chính sao?"

" Không cần nữa, tôi bây giờ chỉ cần cậu sống thật tốt, tìm được hạnh phúc riêng, đừng giống như tôi. Xin lỗi vì lúc trước đã nói những lời không hay với cậu."

" Trông tôi giống cậu lắm sao? Cậu ăn nhầm cái gì lại nói những lời này."

Dứt lời, vòng tay đang ôm ngang eo y siết chặt hơn. Nguyên thân yếu ớt nói

" Tôi không muốn cậu giống tôi của hai lần trọng sinh trước."

" Cậu trọng sinh một lần rồi? " y kinh ngạc nắm lấy vai nguyên thân muốn đẩy ra, bất quá tên này dính người hơn y tưởng.

" Ừ, bất quá kết quả còn tồi tệ hơn. Lần đầu tiên, do tôi quá yêu nam chính nên bỏ mặc mối thù gia tộc, vậy là chết thảm dưới tay nam chính. Lần thứ hai, tôi quyết định trả thù, nhưng mà.."

Y nhướng mày nhìn người kia. Nguyên thân ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn vào khoảng không nói tiếp

" Nhưng mà tôi vẫn rơi vào lưới tình của nam chính. Kết quả thì như cậu biết. Nó thậm chí còn kinh khủng hơn lần đầu tiên "

" Vậy nên cậu muốn tôi không trả thù?"

" Ừm, không cần trả thù, tôi nghĩ kĩ rồi. Chỉ cần cậu mỗi năm vào ngày giỗ của cha mẹ đi thăm họ giúp tôi là được rồi."

" Vậy...hết rồi?"

" Còn có...chiếc lắc tay mẹ đưa, nó ở ngăn tủ cuối cùng của tủ đầu giường, cậu hãy giữ gìn nó cho tôi nhé" Nguyên thân mỉm cười ôn nhu, vòng tay đang siết ở eo y cũng dần lỏng ra rồi buông hẳn.

Nguyên thân thì thào

" Tỉnh dậy đi, hãy bắt đầu một cuộc sống mới"

Lập tức, y mất đi ý thức, rơi vào mộng mị.

Đến khi người kia triết để biến mất, cậu ta ngửa đầu lên, hai hàng nước mắt chảy dài nơi khóe mắt, giọng cậu khàn đi

" Ly Ly, Vũ Vũ con tới với hai người rồi"