Nam Chính Thỉnh Tránh Ra

Chương 24: Sự thật

Đám gia nhân trong nhà không ngừng đổ mồ hôi lạnh nhìn vị nhị thiếu nhà mình. Lam nhị nhìn cả nhà mình như vậy có chút khó xử, khẽ cắn môi dưới khẳng định

" Lần này con đi chắc chắn sẽ về, sẽ không đi biệt tăm luôn đâu"

Lam gia chủ mày nhăn càng đậm, ông khẽ nhấp ngụm trà lạnh lùng nói

" Con lúc nào cũng như vậy, con có biết sắp tới sự kiện gì không?"

" Ngày mai là sinh thần Vĩnh phu nhân a" y ngây thơ nói, căn bản là không thấy thần sắc nhà Lam trầm xuống một tầng.

" Thật sự là không biết? " Lam Thế Bảo hướng ý nói, lời nói lần này có chút chờ mong.

Chỉ là cái con người vô tâm vô phế kia ngây thơ lắc đầu một cái. Cả nhà chìm vào trầm tư, Lam phu nhân run rẩy đem tách trà lên môi nhấp một ngụm, giọng nói đang cố đè nén tâm trạng của mình lại

" Không....không sao đâu, đừng để nó cản trở công việc của thằng bé"

Bà đang muốn lập tức đứng dậy mắng nó một trận, ngày sinh nhật của bản thân cũng không nhớ sao? Bà vò góc áo, nhìn sang đưa con trai út nhà mình gương mặt không rõ biểu tình mà trong lòng thắt lại.

Bà đứng phắt dậy chạy lên tầng, dấu đi xúc cảm muốn lôi y ra đập cho một trận ra trò. Trái với tâm trạng của bà, Lam Nguyệt nhìn bả con tưởng bà không vui, trong lòng thấy rất tội lỗi. Anh trai từ đầu tới cuối vẫn im lặng chỉ lặng lẽ thở dài một hơi. Lam Thế Bảo thì ức lắm, hắn lạnh lùng đứng dậy cầm áo khoác rời đi. Y chau mày, hình như bản thân không nên nói chuyện kia với ba mẹ.

Chuyện căn bản không có gì lớn, chỉ là sau khi kết thúc buổi học bồi dưỡng tối thì y về nhà. Ngồi trên bàn ăn cơm, không khí lại tươi vui đến kì lạ, anh hôm nay lại về sớm hơn cùng mẹ Lam nấu nướng. Ba Lam không ngồi trên phòng đọc sách tới giờ mới xuống ăn mà lại ngồi trong bếp cùng tán gẫu với hai người kia. Em trai đáng kính cũng về sớm hơn dự định một ngày, ngồi chễm chệ trên sô pha đẩy gọng kính đọc sách. Ân, mọi chuyện hôm nay đối với y thật kì lạ.

Bữa ăn tối khác thường xảy ra một cách êm đẹp. Đến khi cả nhà quây quần bên nhau xem TV, hai anh em nhà kia cũng không cãi nhau, an an ổn ổn. Y cắn răng nhìn họ,vừa muốn nói lại không dám nói. Ông Lam nhìn thấy, xoa đầu y nói

" Có chuyện gì con cứ nói, không phải ấp úng làm gì"

" Vậy ba con hỏi nhé, nếu....nếu như bây giờ con nói con có một dự án đóng phim, sau khi thi xong liền đi, thời...thời gian đi kha khá lâu, ba có..."

Lời chưa kịp dứt, ông Lam vội cắt lời

" Đương nhiên là không thể"

" Lỡ đâu đó là sự thật thì sao hả ba?"

Lam Thế Bảo nhíu mày, chất giọng có chút nóng giận

" Có gì anh cứ nói thẳng, lòng và lòng vòng phiền chết đi được "

" Thì đó, chuyện cũng đã nói, sắp tới con có một dự án phim mới, thời gian đóng máy dự kiến là khoảng ba tháng "

Cả nhà rơi vào trầm tư.

.....

Nửa đêm, mọi người chìm vào mộng đẹp. Y ngồi trên giường thẫn thờ, trong lòng có chút tội lỗi, hay là không đi nhỉ? Nhưng mà không thể hủy được, y nhận lời rồi a. Thấy cổ họng có chút khô, y đứng dậy đi xuống bếp lấy nước.

Cầm cốc nước được rót nửa lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng khách, y ló đầu ra nhìn. Một vật thể đen thui lảo đảo đi vào trong, va vào cái ghế liền ngã xuống, không chút động tĩnh.

Y đem cốc nước đặt xuống, đi tới xem xét vật thể lạ kia. Thì ra là Thế Bảo, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc mặt y khẽ nhăn lại, đưa tay lên che mũi, y căn bản rất ghét mùi hương này. Đá đá lên thân hình to xác của cái tên nằm không biết sống chết, y khẽ hỏi

" Này, chết chưa vậy?"

Cái người nằm dưới đất lạnh khẽ hừ hừ vài cái, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Y hết cách, cúi người đem thân hắn nâng lên, đặt tay hắn lên vai mình, tay vắt qua eo hắn để giữ vững, cái người này ăn gì mà nặng vậy. Nặng nề đưa người về phòng, thế quỷ nào lại vấp phải chân giường khiến cả người y ngã nhào ra giường lại còn bị cái tên to xác này đè lên. Ặc, đè chết y rồi.

Hất bỏ cái tay đang tính làm loạn kia, y thở dài, bực bội nói nhỏ

" Này nhóc con, uống gì mà nhiều dữ vậy lái xe về không sợ gặp tai nạn sao?"

Nhìn xuống thấy cái người kia không động đậy gì hẳn đã say tới không biết trời trăng gì rồi, đẩy cậu nằm ra giường, y toan đứng dậy thì bị một lực đạo mạnh mẽ kéo trở lại, nằm gọn trong l*иg ngực ấm áp của ai kia.

Lam Thế Bảo ôm chặt lấy y, mơ màng nói

" Có....có thể...úc...đừng đi...úc...đu...úc được không?"

Y lấy tay đẩy cậu ra nói

" Không thể"

" Nhưng...úc...nhưng đó là....úc...sinh...sinh thần...úc...của chúng ta" thanh âm xen chút nũng nịu.

Y đen mặt, sinh thần thì có gì đặc biệt chứ? Y mười năm trước còn không biết ngày sinh thần của nguyên thân, đối với y sinh thần căn bản chỉ là một ngày bình thường, y có bao giờ được nghỉ vào ngày đó đâu. Vả lại hôm đó cũng đã qua năm mới rồi a.

Y càng vùng vẫy thoát khỏi thì càng bị siết chặt, hắn không nhịn nữa, lảo đảo đè y xuống, đem hai tay ép chặt qua hai bên giường, hắn cúi thấp người hôn lên môi y.

Nụ hôn nóng bỏng mang theo hơi rượu làm người ta say sưa. Y cắn chặt hai hàm răng lại, cơ thể giãy giụa kịch liệt. Thấy người kia không ngoan, Lam Thế Bảo cắn mạnh vào môi dưới làm y đau mà há miệng, đem cái lưỡi nóng ấm rò sét quanh khoang miệng nhỏ, tham lam hút hết mật ngọt. Mãi tới lúc người kia vì thiếu dưỡng khí mà không giãy giụa nổi nữa cậu mới luyến tiếc buông ra.

Cúi xuống hôn lên cần cổ mảnh khảnh trắng mịn. Chỗ hắn hôn qua đều để lại những dấu hồng ngân chói mắt. Sau khi lấy lại dưỡng khí, y yếu ớt thở ra

" Dừng lại, chúng ta là anh em ruột đấy"

Lam Thế Bảo đình chỉ mọi động tác, ngước mắt lên nhìn y, ánh mắt hiện lên sự bi thương khó nói, phượng nhãn mờ hơi sương như sắp khóc. Hắn gục bên vai y khóc nấc lên như một đứa trẻ, run rẩy nói

" Chúng....chúng ta căn bản...k...không là...anh em ruột!"