Mộng Điệp hôm nay để ý, cả ngày hôm nay anh dâu nhà cô lúc nào cũng thất thần, nói gì cũng không để ý, hỏi thì lại nói không có gì, còn thường xuyên thở dài nữa. Cô chống cằm suy nghĩ, có khi nào mắc chứng tương tư rồi không? Mà tương tư thì...hehe không cho mấy người biết.
Bất quá, vẫn là hỏi Lam Thế Bảo cho chắc.
Giờ nghỉ, mặc cho bên ngoài còn đang rơi tuyết dày đặc, cô gấp gáp kéo cái tên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra lên sân thượng. Thế Bảo nhăn mày, hắn ban đầu đã bài xích việc tiếp xúc thân thể, vậy mà giờ lại có người thân mật kéo hắn đi như vậy. Thật muốn đánh cô thành đầu heo.
Thô bạo hất tay Mộng Điệp ra, hắn tựa lưng vào tường, lãnh đạm nói
" Có vấn đề gì thì mau nói đi, đừng làm tốn thời gian của tôi"
Cô khoanh tay, dò xét hắn từ trên xuống như nhìn kẻ khả nghi rồi mới mở miệng tra khảo
" Đồng học, có phải cậu làm việc gì khiến Nguyệt không vui không?"
Lam Thế Bảo nhíu mày, ngón trỏ tự chỉ vào mình
" Tôi?"
" Khônh phải sao? Cậu là người mà Nguyệt thường xuyên càm ràm nhất còn gì? "
" Dở hơi vừa thôi. Tôi chẳng bao giờ làm anh ấy buồn cả. Thương anh ấy còn chưa hết, tôi có điên mới làm vậy."
" Cũng đúng! Vậy...nguyên nhân là do đâu?"
Mộng Điệp sờ sờ cái cằm tinh xảo của bản thân, trong lòng có chút nghi hoặc. Nghĩ nghĩ cái gì đó cô nói tiếp
" Không lẽ là anh hai của cậu, có khả năng đi!"
" Anh hai chắc chắn là không thể nào, anh ấy thương Nguyệt như vậy, căn bản mục tiêu cô đưa ra là không thể."
Hắn tặng chô cô nàng một nụ cười khinh bỉ, khuyến mãi thêm cả một nụ cười hết sức gợi đòn. Mặc dù hắn không ưa Lam Thần Vũ lắm, bất quá cô gái này luôn miệng khen anh có tiền đồ rồi nọ kia, nay lại lật mặt như lật bánh tráng là có ý gì?
" A, hay là lịch trình công việc sắp tới của cậu ấy. Nghe đâu lịch trình sắp tới dày đặc như cuốn tiểu thuyết dài mấy trăm trang nữa"
Hai mắt cô đột nhiên sáng lên, tự cảm thán bản thân thật thông minh. Hắn nhíu mày đậm hơn, xoay người rời đi.
Trừng mặt nhìn cái người đang có ý định bỏ trốn, cô nhanh chóng chạy tới chỗ cậu. Nhưng hắn phát giác được có người chạy tới sau mình liền lách người chạy thật nhanh xuống tầng. Thành ra một sự kiện dở khóc dở cười : Mộng Điệp nữ thần vứt bỏ hình tượng vừa chạy vừa hét lớn đuổi theo tiểu nam thần.
Rất nhanh, cảnh tượng kia đã được không ít học sinh tốt bụng lưu lại và đăng lên diễn đàn trường
Ẩu tể : Ta kháo, nữ thần của lòng ta vì cái gì mà lại vứt bỏ hình tượng đuổi theo nam thần.
Cúc hoa nhỏ và đại dưa leo : kia...nữ thần chắc là đang đuổi đánh nam thần thôi (•ω•)
Đại hủ : chẳng lẽ đại cường công lại trở thành nam chính ngôn lù???? Lão nương mới không chịu!!!!!
Tiểu bạch liên : lầu trên a, nữ thần cùng tiểu nam thần quả thực rất xưng đôi, chúng ta cũng nên tác hợp.
Muội muội quốc dân : mị nghi hoặc nữ thần vã quá rồi không?
.....
Cô vừa đọc đám bình luận của các vị học sinh não tàn vừa ôm trán bất lực, ai, có cho cô tiền cô cũng không thèm cùng tên dở hơi không biết bơi kia yêu đương một chỗ!
Y tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô, cười gian manh, thấp giọng nói
" Nha, bây giờ mới biết cậu cùng em trai tôi là một đôi. Tôi có nên gọi cậu một tiếng em dâu tại bây giờ không? "
Cô trên mặt bày tỏ : Cầm gạch lại đây cho lão nương, hôm nay ta không đập chết con yêu nghiệt này ta không mang họ Vĩnh!!!
Bất quá nào dám động thủ, đây là anh dâu tương lai nên phải nhịn. Cô hậm hực quay ngoắt mông bước đi. Ở phía sau y cười tới chói lòa, hôm nay chọc Mộng Điệp giận như vậy tâm trạng u ám lúc sáng của y vơi đi không ít.
Bỗng nhiên Hữu Quân Thụy bước vào, gọi y tới nói Hiệu trưởng có việc tìm y. Y ngoan ngoãn vâng một tiếng, ôm áo bông rời đi.
Mộng Điệp tức muốn cắn lưỡi. Lão nương còn chưa trả thù được mà!!!